Showing posts with label Sống đẹp. Show all posts
Ngày xưa của hôm nay
Đã mấy tháng rồi nhỏ không gặp hắn nhỉ? Từ cái ngày hai đứa cùng đặt chân lên đất Sài Gòn để bước vào giảng đường đại học, nhưng nhỏ ở ngay giữa lòng thành phố còn hắn lại đến tận vùng Thủ Đức. Sợi dây liên kết hai đứa chỉ còn là những dòn

Nhớ quá đi cái giọng cười hềnh hệch khả ố của hắn, cái điệu bộ nhắng nhít loạn xị đến khó ưa. Nhớ kinh khủng từng thói hư tật xấu không bao giờ sửa được của hắn, đến nỗi nhỏ phải bao che cho hắn không biết bao nhiêu lần… Nhỏ quay qua thủ thỉ với con bạn cùng phòng: “Thằng quỷ này lì lắm nha mày! Ăn xong cứ trốn học đi đá banh hoài. Tao nói riết mà không được!” Con bạn nhìn nhỏ bằng ánh mắt tỉnh bơ: “Chứ mày nghĩ mày là cái gì của nó? Cùng lắm chỉ là một đứa bạn thôi. Mày lấy tư cách gì mà khuyên can nó?” Nhỏ nhoẻn miệng cười mà trong lòng gợn lên bao suy nghĩ…
Nhỏ không muốn làm một người bạn bình thường của hắn. Nhỏ muốn chiếm được một chỗ thực sự đặc biệt trong trái tim của hắn - chỗ dành cho đứa bạn thân nhất. Nhỏ chợt ham muốn biết bao được chạy vụt đến mà ôm chầm lấy cái thân hình kềnh càng của hắn như cái ngày hai đứa nhận được giấy báo trúng tuyển đại học. Nhỏ ước sao được ngồi sau lưng hắn, trên chiếc xe đạp cao lênh khênh của hắn mà đi dạo lòng vòng trên bờ biển như những buổi tan học ngày xưa. Nhỏ thèm được gặp hắn để hỏi hắn một câu mà chắc chắn nhỏ không đủ can đảm để hỏi: “Ông có coi tui là người bạn quan trọng nhất không?”…
Theo như trí nhớ vẫn còn xài được của nhỏ thì hôm nay là sinh nhật hắn. Ngày này năm ngoái hai đứa đã cùng nhau ngắm nghía và xuýt xoa mấy món quà nho nhỏ dễ thương mà bạn gái hắn tặng. Sau đó tụi nó lại cùng leo lên chiếc xe đạp của hắn mà đi ngắm biển rồi tạt vào một quán kem nhỏ ven đường… Không biết giờ này hắn đang làm gì nhỉ? Hắn có định kỉ niệm cái ngày bị già đi một tuổi không ha? Không biết… Nhỏ ngập ngừng, với tay lấy cái điện thoại, định gửi cho hắn một vài dòng Happy Birthday… Chợt điện thoại của nhỏ rung lên, bật ra những tiếng chuông lảnh lót… Nhỏ ngẩn ngơ nhìn vào màn hình… Là hắn… Thoáng ngạc nhiên, nhỏ áp chiếc điện thoại vào tai…
_ Ê! Đi chơi không? Sinh nhật tui!!!
Cái giọng nói ấy, cái âm thanh ồ ồ vịt đực đã biến mất trong cuộc sống của nhỏ mấy tháng nay, bây giờ chợt vang lên đầy láu lỉnh mà thật thân thương. Nhỏ lặng người đi mất vài giây… Dường như giọng nói của nhỏ đã vỡ òa trong niềm vui sướng…
…
Có những thứ tình cảm đặc biệt không cần đến sự hỗ trợ của lời nói… Có những lời nói giản đơn lại chứa đựng biết bao tình cảm…
Xa nhà
Có một chút rụt rè, bỡ ngỡ cùng một niềm hi vọng lớn lao và những cảm xúc không thể gọi tên, m

Là những buổi sáng thức dậy bằng tiếng chuông đồng hồ báo thức vô hồn. Lúc ở nhà cứ quen ngủ nướng, đến khi ba mẹ vào tận phòng quát tháo ầm ĩ mới hất tung tấm chăn lên một cách bừa bộn, rồi nhăn nhó bước ra khỏi giường. Nay nhớ tới những lời mắng yêu của mẹ, hay cách ba lay mình dậy như gọi đò mà thấy như mình vừa mất đi điều gì đó thân quen lắm. Tự nhiên thèm được nghe lại tiếng ba mẹ gọi mình thức dậy mỗi sớm.
Bước xuống phố từ lúc trời còn mờ sương, giờ này ở quê mình vẫn còn yên tĩnh lắm, Sài Gòn đã thức dậy từ lâu với những tiếng còi xe vang lên khuấy động cả con đường tấp nập. Chợt nhớ tới những sáng sớm khi trước, chỉ thấy con đường quê mình còn ngủ im lìm với hai hàng cây đứng lặng như tờ. Nhớ đã hơn một lần mình than vãn: “Sao quê mình vắng vẻ đìu hiu buồn dễ sợ…”. Nay mới nhận ra chính cái dáng vẻ vắng vắng buồn buồn đó mới là cái làm mình nhớ nhất, day dứt nhất…
Vào Sài Gòn đúng những ngày nắng đẹp, buổi tối lại mát mẻ bởi những cơn gió đầu mùa. Đi ngang qua những đại lộ lung linh của Sài Gòn, tròn xoe mắt ngắm nhìn bưu điện thành phố, nhà thờ Đức Bà…rực rỡ trong ánh đèn mà xuýt xoa: “Sài Gòn ban đêm đẹp quá chừng!”. Bỗng thấy điện thoại rung rung, là tin nhắn của mẹ: “Trời mưa hoài, mẹ nhớ con quá” mà cổ cứ thấy nghèn nghẹn, ứa nước mắt, tay run run cầm điện thoại mà không biết phải nhắn tin cho mẹ như thế nào nữa…
Có những buổi tối nằm một mình nơi góc phòng trọ, nghe giọng Mỹ Tâm cao vút giữa đêm khuya : “Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu rồi…” mà lòng thấy nhớ quê cồn cào. Có gì đâu, chỉ là những cảm xúc con con, về những khoanh bánh tráng phơi sương nướng lên thơm phức, những con đường vắng trong sương mờ, về cái giọng nói “người nhà quê” nghe chất phác và thân thương quá đỗi. Tất cả, gộp lại thành nỗi nhớ quê da diết dâng lên trong lòng, mà bên trong cứ mãi băn khoăn: “ Bao giờ nhỉ, tôi mới được về thăm quê…”
Lúc trước còn đi học cứ mong đến ngày trở thành sinh viên để được làm…người lớn. Nay nhận ra chính quãng đời học sinh mới là thời gian đẹp nhất của mình. Lúc trước còn ở nhà cứ thích được ở trọ để được tự do, nay thèm được nghe một tiếng ba mẹ cằn nhằn vì mình hay thức khuya, cũng không thể nghe được nữa. Sống trọ xa nhà, là những lúc phải tự dằn lòng mình, giấu nỗi nhớ nhà vào tận sâu bên trong, để không phải bật ra thành tiếng nấc. Sống trọ xa nhà, là học cách sống tự lập từ những việc nhỏ nhất và để càng thêm yêu, thêm trân trọng tình cảm của cha mẹ, của quê hương dành cho mình.
Nỗi đau Miền Trung
Nhìn vào những bức ảnh đầy điêu tàn, tan tác đau xé lòng.
Thương quá miền Trung ơi, cảnh nghèo bủa vây từ những ngày mới đầu tạo dựng. Cuộc sống con người lam lũ bên dòng sông, cánh đồng, biển lớn. Thiên nhiên chẳng hiền hòa cho những mảnh đời khốn khó, ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Oằn trên vai thước đất nghèo, ruộng lúa, rẫy

Năm nay, bão về triền miên, cơn bão mới tràn qua xứ Quảng, chưa kịp hết bàng hoàng. Bão lại ập về Bình Định, Phú Yên. Chẳng ai kịp trở tay, người dân cuốn mình theo nhập đập của bão.
Mẹ chết, cha bị vùi trong đống đổ nát, căn nhà mái ngói ba gian vừa mới cất. Chưa kịp mừng, con đang học trong miền Nam, chạy về nhà. Nghe tin dữ…
Biển từ xưa đến giờ, cũng hiền hòa trầm lặng lắm. Người dân yêu biển như yêu mảnh đất của mình vậy. Ai hỏi ta, nhớ chi quê mình nhất mi? Ừ, biển mi ạ, trả lời không chút phân vân, do dự. Thế mà, biển lại chẳng bình yên.
Những mái nhà cuốn phăng theo dòng nước, lũ trẻ bơ vơ với người mẹ đang trong tình trạng yếu ớt. Mấy anh chị em chia nhau gói mì cứu trợ, nét hồn nhiên tắt lịm trên khuôn mặt em, chỉ còn giọt nước mắt lăn dài, khóe mắt sâu hoắm những vệt da đen sau mấy đêm không được ngủ. Xót xa!
Bình Định mấy ngày giao thông biến từ đường bộ thành đường thủy, Phú Yên cũng chẳng khá khẩm là bao. Mái chèo là hoa tiêu dẫn con người đến vùng tránh bão. Mới thoáng qua, làng xóm con bình lặng với dòng sông chảy êm đềm tha thiết, con đường làng rộn rã tiếng trẻ thơ bi bô đến trường. Ngày hôm nay đã chôn vùi trong biển nước, một màu tang thương. Ngày hôm qua, xóm làng còn xanh biêng biếc những vạt lúa, vạt khoai thì hôm nay ngổn ngang mồ hôi công sức. Đêm hôm trước, nước lũ ào về, cả nhà vội bám vào gốc dừa trước khi ngôi nhà bị cuốn, ngoành đi ngoảnh lại, 2 anh em vừa mới bò qua được gốc mít thì ba má đã trôi xa…..Hạnh phúc còn gì sau cơn lũ thoáng qua…
Chỉ biết nỗi đau đến khi nào mới dứt…
Những mái nhà, những ngôi trường, những chiếc cầu gập mình trước bão. Bão vừa đi tất cả đã chẳng còn…Gia tài một đời người, cuộc sống của hàng trăm sinh mạng đâu còn lại là bao cho hàng trăm con người đói rét. Đâu đó, 2 cụ già tóc bạc, nhà không còn, con cháu trôi theo dòng nước lũ, chưa kịp hết đau vì người tóc bạc tiễn người tóc xanh thì lại vật vã với cảnh màn trời chiếu đất. Ừ, cũng đang còn đó, cảnh người trong làng dìu nhau đi chôn những người xấu số. Nối tiếp linh cữu người này là linh cữu người kia, không một nén nhang, tiếng khóc nhạt dần vì không còn sức đâu mà khóc nữa.
Và em bé, giật mình sau bão, bần thần trong đống sách vở te tua rách nát. Áo mẹ mới mua ngày tựu trường bây giờ đã mất, ngay cả sách vở cũng chẳng còn lành lặn, ngày trở lại trường của em sao cũng quá xa xôi. Ánh mắt xa xôi hướng về một khoảng trời mênh mông làm chạnh lòng những người đứng sau cơn bão…
Hướng về mọi người nhưng đâu thể làm chi…
Quê tôi cũng ở miền Trung, mảnh đất khô cằn sỏi đá. Tuổi thơ tôi đã gắn liền với cánh đồng mênh mông ở đó, nơi có ráng chiều vàng vọt của dãy Trường Sơn, có bình minh đỏ rực của biển xanh sâu thẳm. Gắn mình với cái nghèo cái khổ của nơi đây, thấy yêu làm sao con người, mảnh đất. Nghĩ về nơi ấy, cắt lòng. Bạn bè tôi cũng thế!
Gọi về nhà, không ai nhấc máy, hoảng hốt, tính bắt xe về quê. May thay, mẹ gọi. Cả nhà không sao hết, nước mắt đầm đìa…
Bạn không may mắn như tôi. Chiều vừa mới thi xong nhận được hung tin, nhà bị đổ rồi, đứa em trai duy nhất cũng bị vùi trong lũ. Không biết phải làm gì, mẹ chẳng cho nó về, và nó cũng không dám về - vì sợ. Có lẽ, nó chẳng dám đối mặt với nỗi đau khủng khiếp này. Rồi nó khóc, tôi cũng không kềm được nước mắt….
Tôi đau lắm!
Đau cái đau của quê mình, cái khổ của người miền Trung. Hạt lúa năm nay sao còn vàng rộm như mùa này năm ngoái, hạt muối quê mình mỗi ngày chắc mỗi mặn hơn. Vì nước mắt, vì mồ hôi, vì cuộc đời con người cứ thế, trôi đi, nhạt nhòa theo mưa nắng.
Thế nhưng, sức sống của con người miền Trung tự hào cái oai hùng, bất diệt. Khắc nghiệt mãi rồi, cũng quen!
Đứng dậy, sau hoang tàn, người miền Trung bắt đầu vào một nhịp sống mới. Tôi có thể giúp được gì đây? Bạn giúp được gì? Dù nhỏ nhoi, nhưng hãy cùng mọi người góp sức cùng miền Trung thân yêu vượt qua khó khăn này bạn nhé. Miền Trung ơi, can đảm lên như tinh thần Tây Sơn thủa nào miền Trung ạ. Tất cả rồi sẽ qua, biển lại hiền hòa như ngày xưa nó thế!
Chiều muộn

Đặt chiếc cốc xuống

Nhìn lại Đất Nước và Hồ Chí Minh
Thuở lên ba, nó vẫn ê a bài hát mà người cha yêu dấu đã dạy và vẫn thường hát cho nó nghe vào mỗi buổi chiều mưa rả rích, bên bếp lửa ánh sắc hồng ấm áp: “Ai yêu nhi đồng bằng Bác Hồ Chí Minh. Ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn thiếu niên nhi đồng.” Và rồi “ A! có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng, lời Bác nay đã thành chiến thắng huy hoàng, ba mươi năm đấu tranh giành trọn vẹn non sông, ba mươi năm huy hoàng chiến thắng đã thành côn

Nó thích bài thơ “Đất Nước” của nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm, trong đó có đoạn:
Khi ta lớn lên Đất Nước đã có rồi,
Đất Nước có trong những cái “ngày xửa ngày xưa”...mẹ thường hay kể,
Đất Nước bắt đầu với miếng trầu bây giờ bà ăn,
Đất nước lớn lên khi dân mình biết trồng tre mà đánh giặc.
Sinh ra trong thời bình nên sự tàn khốc của chiến tranh giờ đây nó chỉ hình dung trong từng câu chuyện mà lúc sinh thời, bà nó vẫn kể cho nó và bọn trẻ trong xóm nghe. Ngày đó, vào mỗi buổi chiều là chúng nó lại tất bật chạy sang nhà bà năm để nghe bà kể chuyện đời xưa. Cây xoài già đã cùng bọn trẻ nghe biết bao nhiêu câu chuyện, về chiến tranh, về làng xóm, rồi đến lính Tây, và hình tượng của Bác Hồ cũng xuất hiện trong tâm trí của bọn trẻ. Có đứa hỏi ngây ngô “Chừng nào mới gặp Bác Hồ hở bà?”. “ Tụi con ráng ăn nhiều mau lớn, học giỏi để thành cháu ngoan Bác Hồ rồi Bác Hồ sẽ đến thăm tụi con !”... Những câu chuyện ngày xưa ấy vẫn còn đọng lại, gốc xoài giờ cũng lớn thêm, cành lá um tùm nhưng đã vắng bóng một người ...
Xa rời tuổi thơ, nhưng nó vẫn còn nhớ những lời của thầy:
Thầy đã giảng cho con về đất nước nhân dân,
Để khi mặc lành không quên người áo vá,
Ăn miếng ngon nhớ bàn tay trồng khoai, dỡ củ,
Câu ca dao đau đáu một đời.
Nguyễn Bùi Vợi
Khi nó đi học, thầy cô bảo rằng học trò phải biết đến năm điều Bác Hồ dạy. Cái bảng to tướng màu xám đen đã cũ nhưng vẫn còn nhìn thấy dòng chữ in “ Năm điều Bác Hồ dạy”. Nó không hiểu sao lại phải học thuộc và phải trả bài cho cô, cho thầy vào mỗi sáng thứ hai, và đơn thuần, nó chỉ biết thầy cô bảo sao thì lũ học trò chúng nó làm giống như thế. Vẫn mãi là tuổi thơ...
Bác Hồ xuất hiện trong từng câu chuyện kể, từ những câu hát vu vơ đến từng bài học trên lớp, cho đến hôm nay chúng ta vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của tình người của Bác:
Thay vì nghìn trang giấy bao la, Bác để lại tấm lòng,
Một màu lộc, màu cây xanh mát mắt,
Một Điện Biên. Một thành đồng Tổ quốc,
Giữa đục của đời, một ngọn suối trong.
Chế Lan Viên
Giấy trắng rồi cũng sẽ ngả màu, nét mực rồi cũng sẽ phai dần theo năm tháng. Chỉ có tấm lòng của Bác sẽ còn là mãi mãi. Yêu thương đồng bào, hy sinh vì đất nước nhân dân và còn biết bao điều nữa mà ta không thể nào nói hết về Người. Và nhà thơ Tố Hữu đã lột tả hình tượng của Bác trong hai câu thơ:
Bác ơi, tim Bác mênh mông thế,
Ôm cả non sông, mọi kiếp người.
Tâm hồn rộng lớn và một trái tim bao la như ôm trọn đất nước này, xứ sở này, để hôm nay, hồn Đất đã hòa vào lòng Nước để tạo hình cho một Đất Nước hòa bình, thịnh vượng. Việt Nam – Hồ Chí Minh, một hình tượng – một con người như hòa vào nhau, đan vào nhau, không thể chia cắt, không thể tách rời. Bởi thế, hình tượng ấy đã, đang và sẽ mãi mãi được người đời nhắc đến, ca ngợi.
Nó không hình dung được “ chiến tranh” là như thế nào, đến khi lớn lên, nó đã nghe nhiều, thấy nhiều và nó cũng hiểu thêm, một bức tranh đã được vẽ ra trong tâm tưởng của nó. Chiến tranh là tàn khốc, là đau thương, là “những cánh đồng quê chảy máu, dây thép gai đâm nát trời chiều”, mang đến một lời thở than về một sự thật, một sự thật phũ phàng:
Đất nước gian lao chưa bao giờ bình yên,
Bão thổi chưa ngưng trong những vành tang trắng.
Trần Đăng Khoa
Đến cảnh tang thương:
Mẹ con đàn lợn âm dương
Chia lìa đôi ngả
Đám cưới chuột đang tưng bừng rộn rã
Bây giờ tan tác về đâu.
Hoàng Cầm
Đó là một nỗi đau xé lòng, một nỗi đau đến tột cùng. “Chưa bao giờ bình yên” như mở ra một chân trời mang đầy bóng tối, và những con người phía sau vùng trời ấy, không thể nào tìm được lối thoát. Sự đan xen giữa ảo và thực gợi lên một nỗi xót xa. “Bây giờ tan tác về đâu” vừa là trạng thái bàng hoàng, ngơ ngác, vừa là nỗi nghẹn ngào, vừa là niềm hoài vọng trước cảnh hủy hoại, tan vỡ, cách chia của quê hương.
Người nông dân đã quen với ruộng đồng một nắng hai sương, giờ cũng trở thành chiến sĩ. Họ- những đứa con của xứ sở này, từ bốn phương trời không hẹn mà gặp nhau:
Quê hương anh nước mặn đồng chua,
Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá,
Tôi với anh đôi người xa lạ,
Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau.
Chính Hữu
Và sát cánh bên nhau:
Đêm nay rừng hoang sương muối,
Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới,
Đầu súng trăng treo.
Chính Hữu
Họ ra đi vì nghĩa lớn, vì nước quên mình, tất cả đều được gửi lại: “Ruộng nương anh để bạn thân cày, Gian nhà không mặc kệ gió lung lay”. Và hai hình ảnh súng và trăng, tuy gần mà xa; súng và trăng, tuy cứng rắn nhưng vẫn dịu hiền; súng và trăng, vừa là chiến sĩ vừa là thi sĩ, là súng... là trăng...là tình “đồng chí”.
Đất nước còn chìm trong mù mịt, nhân dân còn chịu cảnh lầm than, là một đứa con của quê hương này, Bác sao có thể yên lòng:
Đêm mơ nước, ngày thấy hình của nước,
Cây cỏ trong chiêm bao xanh sắc biếc quê nhà,
Ăn một miếng ngon cũng đắng lòng vì Tổ quốc,
Chẳng yên lòng khi ngắm một nhành hoa.
Chế Lan Viên
Mơ về một đất nước tươi đẹp rạng ngời, không có đau thương, con người luôn ngập tràn hạnh phúc, nhưng thực tại thì không như thế. Ví như đám mây đen dày đã che phủ cả một vùng rộng lớn khiến cho ánh mặt trời không xuyên thủng nổi. Và, ta đang trông chờ một cơn gió lạ, thổi mây bay đi, để cho xứ sở này được ngập tràn trong ánh nắng chói chang, và, có một người, chỉ có một người làm được điều lớn lao ấy….
Bác luôn lạc quan, yêu đời, luôn hướng về một tương lai tốt đẹp. “Nghe tiếng giã gạo”, Người làm thơ như thể tự khuyên mình:
Gạo đem vào giã bao đau đớn,
Gạo giã xong rồi trắng tựa bông,
Sống ở trên đời người cũng vậy,
Gian nan rèn luyện mới thành công.
Hay khi bị “giải đi sớm”, Người vẫn thấy yêu đời:
... Phương đông màu trắng chuyển sang hồng,
Bóng tối đêm tàn, sớm sạch không,
Hơi ấm bao la trùm vũ trụ,
Người đi thi hứng bỗng thêm nồng.
Dù sống trong ngục tối, Người vẫn có trăng sao làm bạn:
Trong tù không rượu cũng không hoa,
Cảnh đẹp đêm nay khó hững hờ,
Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổ,
Trăng nhòm khe cửa ngắm nhà thơ.
Ngắm trăng
Hồ Chí Minh bị cầm tù, nhưng người tù này là một một nhà thơ lớn, một chiến sĩ Cộng sản vĩ đại của dân tộc. Những bài thơ của Bác được kết tinh từ chủ nghĩa yêu nước truyền thống và chủ nghĩa nhân đạo sâu sắc, mang đậm chất nhân văn và giàu tinh thần lạc quan của chủ nghĩa anh hùng cách mạng.
Nhà văn A.Bô-gô-mô-let có một câu nói rất nổi tiếng: “Cuộc sống không phải là tất cả; còn cần biết sống một cuộc đời không phải vì mình, mà vì mọi người, vì Tổ quốc..” Không chỉ riêng về Bác, có biết bao nhiêu chiến sĩ đã ngã xuống, đã hy sinh cả cuộc đời mình cho sự nghiệp đấu tranh, giải phóng nước nhà. Họ luôn mong mỏi, luôn chờ đợi, và... chiến đấu, chỉ mong đến ngày nước nhà được độc lập:
Rải rác biên cương mồ viễn xứ,
Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh,
Áo bào thay chiếu anh về đất,
Sông Mã gầm lên khúc độc hành.
Quang Dũng
Họ ra đi rồi phải vùi thây ở vùng đất lạnh. Nhưng tiếc gì xác thân này, vì sự nghiệp lớn lao của cả một dân tộc, xương máu của họ đã đổ xuống trong hôm nay, để mong ngày mai, cuộc sống sẽ lại hồi sinh. Và rồi,triệu triệu con tim sẽ cùng hướng về Tổ quốc, ngọn lửa căm hờn đang sục sôi như muốn quét sạch kẻ thù ra khỏi mảnh đất này:
Quê hương ta núi sông lộng lẫy,
Mỗi lần vùng dậy lại đẹp hơn,
Mỗi tấc đất ngày đêm bỏng giẫy,
Mỗi lòng người như nước suối trong.
Nguyễn Đình Thi
Tất cả những điều ấy như để minh chứng, để khẳng định rằng:
“Nước Việt Nam là một, từ Nam chí Bắc chung một tiếng nói, một lịch sử, một nền văn hóa và một nền kinh tế. Nhân dân Việt Nam đã hy sinh nhiều xương máu đấu tranh cho tự do độc lập, quyết không một lực lượng nào ngăn cản được sự nghiệp thống nhất Tổ quốc của mình”.
Hồ Chí Minh
Cuộc đời hoạt động cách mạng của Chủ tịch Hồ Chí Minh ví như một trang sách huyền thoại và đẫm chất sử thi. Từ chủ nghĩa yêu nước Người đến với Chủ nghĩa cộng sản, trở thành vị lãnh tụ muôn vàn kính yêu của Đảng ta và dân tộc ta. Bác vĩnh biệt chúng ta đã gần 40 năm, nhưng hình ảnh của Người luôn gần gũi với chúng ta, sự nghiệp và thơ ca của Người mãi mãi bất diệt. Thực hiện Di chúc của Chủ tịch Hồ Chí Minh, toàn Đảng toàn dân ta đã tiến hành thắng lợi cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước vào mùa Xuân 1975, với đỉnh cao là chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử. Tổ quốc ta độc lập, thống nhất, từng bước tiến lên Chủ nghĩa xã hội.
Sống trong thời đại hôm nay, chúng ta phải gắng sức học hành, ra sức xây dựng quê hương ngày càng giàu mạnh để xứng đáng với những gì ông cha ta ngày trước đã bỏ ra, để xứng đáng với dòng dõi “con rồng cháu tiên”, “cháu ngoan Bác Hồ”.
Ngô Văn Hậu – stsv
“Được thực hiện bởi stsv – www.sangtacsv.com”
Lá thư gởi mẹ
Mẹ yêu quý của con,
Trời về chiều, ánh hoàng hôn bao phủ từng góc đường, ngõ phố, mọi người lại tất bật về nhà sau một ngày làm việc vất vả. Mưa ... tí tách... tí tách rồi nặng dần... Ai nấy đều cố gắng chạy thật nhanh, vội vã và tấp nập. Thành phố Sài Gòn buổi chiều như thế đấy, mẹ ạ. Còn con, con chỉ thích đi chầm chậm. Mưa làm con nhớ về cái gì đó – rất xa, một cái gì đó mà chỉ còn là quá khứ. Hình như từ lúc vào đây con đã không hề biết khóc. Con vẫn nhớ mỗi lần con giận mẹ, con lại chạy đến một góc nhà và ngồi khóc, nhưng giờ con không làm được, mẹ ạ – dù

Hôm nay, khi đi trên đường, mẹ có biết con thấy gì không? Một đứa bé hư lắm, nó đòi ăn kẹo, nhưng mẹ nó bảo phải về nhà ăn cơm. Thế là nó khóc vang cả lên. Mẹ có biết lúc đó, con nhớ mẹ nhiều lắm không? Bởi vì con thấy hình ảnh của con ở đó. Từ nhỏ, con đã bướng bỉnh rồi, chắc con đã làm mẹ vất vả nhiều lắm, phải không mẹ? Con nhớ có lần con giành chơi máy vi tính với anh hai. Thế là cả hai anh em cãi nhau om sòm cả lên. Mẹ bảo con phải nhường cho anh học, nhưng con không chịu. Hôm đó, con đã khóc thật nhiều và cũng chẳng thèm ăn cơm. Mẹ có biết rằng, thật ra con không thích chơi game, con giành với anh bởi vì con thấy dường như anh được mẹ yêu nhiều hơn. Con biết con ích kỷ, con chỉ thích mẹ là mẹ của con mà thôi. Con vẫn nhớ cái ngày, mẹ đến đón muộn. Thế là con tự đi bộ về, theo một con đường lạ hoắc để mẹ khỏi tìm ra. Con biết mẹ đã lo lắng lắm, con chỉ không hiểu tại sao ngày đó mình lại làm như thế, tại sao hôm đó, khi gặp con mẹ chỉ ôm chầm lấy con mà khóc. Sao mẹ không mắng, không la con hả mẹ?
Hôm nay, đi giữa một thành phố tấp nập người, nhưng bất chợt, con cảm thấy cô đơn. Thật kỳ lạ... Mẹ biết, con đang nghĩ gì không? Nghĩ về những điều mà con muốn nói với mẹ, nhiều lắm, chỉ có điều con chưa bao giờ nói. Đêm giao thừa, con cầm điện thoại và bấm liên tục, gởi tin nhắn chúc mừng cho bạn bè, người thân, nhưng hình như con lại quên một người. Thật ra, những ngày trước đó, con đã nghĩ thật nhiều. Con sẽ nói với mẹ rằng: “Con yêu mẹ lắm!”, rằng: “Cám ơn mẹ vì tất cả những điều tốt đẹp mà mẹ đã dành cho con”. Và con biết con cũng muốn nói một lời xin lỗi, có lẽ con đã quá vô tâm, phải không mẹ? Nhưng rồi, con vẫn không nói được, con lại tự nhủ mình: “Hè sẽ nói!”. Nhưng liệu đó có phải lại tiếp tục là một lời ngụy biện?
Mẹ! Đã từ lâu lắm con muốn hỏi mẹ: “Tại sao mẹ lại yêu con đến thế?” Con chưa làm được gì cả. Ngày thơ bé, con chỉ biết khóc và làm nũng mẹ. Rồi thời gian dần trôi qua, con lớn lên theo năm tháng, và đó cũng là lúc con rời quê hương để vào Nam học. Hình như con chỉ biết nghĩ cho mình? Dường như chỉ những lúc thất bại, con mới tìm về bên mẹ để cảm nhận những tình cảm ấm áp và ánh mắt yêu thương mà mẹ mãi dành cho con. Vậy thì, con có làm được gì đâu hả mẹ? Làm sao con có thể trả lời được câu hỏi ấy?...
Mẹ biết không, bức thư này đã nhiều lần lắm, con muốn gởi nhưng rồi lại thôi. Mẹ đừng hỏi tại sao nhé, bởi vì con chẳng biết trả lời thế nào cả. Nhưng hôm nay con biết, con phải làm. Vì con không muốn chờ đợi nữa, thời gian trôi qua nhanh lắm, và con không muốn lại phải một mình hối tiếc mỗi khi bước trên những con đường tấp nập – dưới cơn mưa…
Con của mẹ - Hà My
“Được thực hiện bởi stsv – www.sangtacsv.com”
Viết về mẹ...

Xa nhà nhiều lúc nhớ nhà, cảm giác cô đơn, lạc lõng giữa thành phố xa lạ này mà lắm lúc cảm thấy mình như là hạt bụi vất vưởng. Bước ra đời gặp phải nhiều gian nan, vất vả, những lúc như thế con chỉ muốn được trở về bên mẹ, như thế thật bình an. Cuộc đời này đúng là còn nhiều điều phải học hỏi nữa, thất bại thì chẳng nghĩa lý gì nếu không biết đứng dậy. Đôi lúc con nghĩ mình là người mạnh mẽ, luôn biết đứng dậy mỗi khi té ngã, nhưng thật sự có những lúc con hoàn toàn kiệt sức, nhịp sống Sài Gòn luôn kéo con người ta theo những dòng chảy hối hả của nó, chỉ biết tiến về trước, dừng lại một chút thôi cũng đủ cảm thấy mình tụt lại quá xa so với người ta. Lúc đó ước sao về lại những ngày xưa, chỉ biết ăn ngủ, lang thang giữa đồng ruộng trưa nắng, mà chẳng phải lo nghĩ phức tạp như bây giờ, nhưng như thế thì biết bao giờ mới trưởng thành được, đúng không mẹ!
Bây giờ chị em con cũng đã trưởng thành hơn, suy nghĩ độc lập hơn. Đôi lúc tiếng nói của con cũng làm cho gia đình êm ấm hơn, nhưng con biết mẹ vẫn giấu không cho con hay, vì nghĩ sẽ ảnh hưởng đến chuyện học hành của con, nhưng mẹ ơi, con sẽ trách bản thân nhiều hơn khi những lúc như thế con chỉ biết lo cho bản thân mình thôi. Con không muốn bất cứ ai phải chịu đựng một mình chỉ vì lo nghĩ cho con.
Con vẫn biết là mình sẽ phải có cuộc sống riêng, 1 gia đình riêng với những lo toan bộn bề, rồi sẽ có lúc con lơ là, quên đi trách nhiệm của 1 đứa con. Những lúc như thế, con mong mẹ hãy bên cạnh con vì con biết rằng, dù cho con có trưởng thành đến dường nào thì với mẹ, con vẫn nhỏ bé, thơ dại như ngày nào, và con thật sự mong như vậy. Sẽ có những lúc con không thể bước tiếp được nữa, và con mong mẹ sẽ dịu dàng ôm con vào lòng như ngày đầu tiên con bước vào cuộc đời này, những lúc như thế, thầm cám ơn mẹ, mẹ dịu hiền của con.
Võ Hồng Nhung
Tô bún mắm
Hai mươi năm qua, ngày ngày đi học về, niềm hạnh phúc lớn nhất của tôi là được thưởng thức những món ăn Việt Nam chính tông của bà.

Từ nhỏ, tôi đã sống với bà. Đối với tôi, bà như một bà tiên, luôn mang đến cho tôi những điều kỳ diệu, dạy tôi biết yêu thương, biết chia sẻ niềm thương yêu với mọi người. Bà là một người mẫu mực, luôn nhận được sự kính trọng của mọi người.
Cách sống là cái quý nhất bà dành lại cho tôi.
Tôi vẫn không bao giờ quên được ngày bà ra đi. Bà không nói mà chỉ nhìn, còn tôi thì nước mắt như mưa tháng bảy. Tôi biết cái nhìn ấy sẽ là hành trang để tôi bước vào đời, sẽ theo tôi đến tận cuối đời – “ Con hãy cố sống thật tốt!”. Và tôi cũng biết mình sẽ phải từ bỏ “ canh chua tép”.
Trái lại, hình ảnh mẹ xuống bếp dường như rất lạ lẫm, có lẽ là không tồn tại trong tâm trí tôi. Tôi biết mình không thể trách mẹ vì cái mà tôi thấy ở mẹ là sự lo toan, vất vả tìm cách mưu sinh.
Những món ăn Việt Nam tràn đầy yêu thương không còn hợp với tôi nữa, mà thay vào đó là món ăn chế biến sẵn. Khẩu vị của tôi đã thay đổi, và mẹ cũng thế.
Vừa học vừa làm, cả người tôi mệt nhoài khi trở về nhà.
...Sao yên lặng quá, sao không nghe tiếng ồn của tivi?
Mẹ đã ra ngoài…
Cơn mưa đầu mùa cứ rả rích không tạnh, mang theo những cơn gió nhè nhẹ thổi qua khe cửa làm tôi thấy se lạnh. Nhưng cái lạnh ấy không thể lấn áp được sự cồn cào trong tôi. Cái cảm giác đói càng ngày càng mãnh liệt, tôi đi vào rồi lại đi ra, trong nhà chẳng còn gì.
Bỗng dưng có tiếng kéo cửa, khi bước ra, trước mắt tôi là một tô bún mắm vẫn đang tỏa hơi nóng nghi ngút cùng mùi mắm đặc trưng, như muốn sưởi ấm lòng tôi trong buổi chiều mưa giá lạnh.
Tôi không đếm được mình đã ăn bao nhiêu tô bún mắm thế này rồi, nhưng đây là tô bún mắm ngon nhất, vì trong đó có cả hương vị ngọt ngào của món “ canh chua tép” mà tôi cứ tưởng mình không còn cơ hội thưởng thức.
Ngoài trời, mưa đã ngừng rơi, nhưng những hạt mưa vẫn còn đọng trên đôi gò má đầy nắng gió bụi đường, và lăn dài theo những vết chân chim hằn sâu trên gương mặt của mẹ.
Một lần nữa, tôi nhận được sự yêu thương mà mẹ đã dành trọn cho tôi.
Con cảm ơn những gì mẹ đã làm cho con!
Và ...xin được cảm ơn cả hai người mẹ...
Nguyenthidieuhien_mar4_k33
“Được thực hiện bởi stsv – www.sangtacsv.com”
Càng cháy càng phát

Cha về phòng vẽ, bắt giá vào máy ảnh, cố chụp lại để tới sáng còn kịp rửa phim, lúc đó đã ba giờ rồi. Muốn có cuốn sách ảnh đẹp, không thể chụp cẩu thả.
Rất nôn nóng, song cha phải luôn tự nhủ mình không được nôn nóng vì chỉ lại một sai lầm nhỏ cũng ảnh hưởng tới chất lượng sách.
Cha đã rất mệt, nhưng trước ống kính không dám thở mạnh, vì hơi nước hay mồ hôi tay đều làm hại ảnh.
Cha như robot, giữ tốc độ máy ổn định, bật đèn, lấy góc, điều chỉnh tiêu cự, sắp đặt lại tranh. Nhờ đã làm một lần, mà quan trọng nhất là quyết tâm không để hỏng, cha không còn phải chụp chụp, chỉnh chỉnh như hồi sáng nữa mà làm được liền một mạch.
Tất nhiên giờ cha vẫn tiếc số ảnh bị hỏng, thế nhưng hỏng thì đã hỏng rồi, chữa thì đã chữa rồi, vậy thì lấy thất bại hôm nay để làm kinh nghiệm cho hôm sau liệu có được không?
Vẫn muốn biết phim bắt đèn thì thế nào? Cha đem rửa tất cả số phim hỏng. Con biết không, khi đem ảnh đến cho nhóm người làm nhiếp ảnh xem, họ đều cười: “cháy cả rồi!”.
“Vì sao anh biết đó là phim hỏng mà không phải chụp hỏng?”
“Bởi vì chúng tôi đều từng bị như vậy”- tất cả cùng cười to.
Họ đều là nghệ sĩ nhiếp ảnh, cũng từng vò đầu bứt tai, ngồi trong buồng tối mà mồ hôi vã ra, chân tay tê cứng.
Hầu hết những người thành đạt đều từng chịu thất bại: dường như đằng sau mỗi nụ cười chiến thắng rạng rỡ bao giờ cũng là giọt nước mắt cay đắng. Nhưng cuối cùng họ biết gạt nước mắt đứng dậy, tiếp tục cuộc đua tranh, nếu không họ là kẻ thất bại thực sự.
Hồi bé, nhà cha ở bị cháy rụi, rất nhiều người đến an ủi: “Không sao! càng cháy càng phát!” từ đó cha hay nghĩ về câu nói đó, không hiểu vì sao nhà cửa cháy sạch mà lại phát đạt được?
Lớn lên, cha được thấy hiều người “thu nhặt tro tàn, dựng lại giang san”. Cha từng gặp một người họ Lưu là kiều dân ở Nhật, khi ông ta chạy khỏi Nhật thì gia sản đã mất hết. Ông ta phải bán cơm bình dân để nuôi vợ và con. Gom góp mãi mới mua được một cái quạt máy, nhưng chỉ để cho khách dùng, còn ông ta chịu nóng trong căn bếp chật chội khiến hai nách mọc đầy nhọt, hai khuỷu tay thì trầy xước vì va vào tường.
Thế nhưng hơn hai mươn năm sau, ông ta có trong tay một dãy nhà hàng liên hoàn, doanh thu mỗi năm hàng triệu đô-la. So với tài sản ngày trước mất đi, ngày nay không chỉ phục hồi, mà còn hơn gấp bội.
Cha cũng quen một người từng táng gia bại sản, phải đi làm nhân viên quèn, thế nhưng ở công ty mới, ông ta đã tỏ rõ năng lực, được cất nhắc lên vị trí rất cao.
Hai nước Nhật và Đức, từ sau chiến tranh bị tàn phá tan hoang, đã vươn lên thành quốc gia có nền kinh tế phồn thịnh, khiến có người phải thản thốt lên:
“Rốt cuộc ai là kẻ chiến bại?”
Cuối cùng cha hiểu được: thất bại không thể hủy hoại ý chí của kẻ thua cuộc cũng như kỹ thuật của nhà công nghiệp hay kinh nghiệm của nhà quản lý.
Một người trắng tay càng có điều kiện bắt đầu lại từ đầu, anh ta không còn vương vấn với quá khứ. Hiện tại rất nghiệt ngã, song nó lại kích thích tiềm năng, đề ra kế hoạch mới. Thất bại tuy đau đớn, nhưng nó cho thêm kinh nghiệm tránh vết xe đổ. Nó cũng như mười mấy giờ chụp ảnh đi tong của cha, đến lúc làm lại chỉ cần hơn hai giờ là hoàn thành, thậm chí còn tốt hơn!
Như thế, thất bại ê chề có thực là thất bại không? hay nó chỉ là bắt đầu của thành công mới?
Con sau này cũng có thể phải chịu thất bại như vậy, thì xin con trong lúc chân tay tê cóng, mồ hôi đổ giọt lớn hãy nhớ đến lời cha dặn!
theo Sáng tạo bản thân
Sống là cho – Đâu chỉ nhận riêng mình
Tôi cũng từng nghe người ta nói rằng, tuổi trẻ mang trái tim và tình yêu đầy nhiệt huyết, có thể cống hiến hết mình cho tình yêu và lý tưởng. Nhưng phải chăng chính vì trái tim nhiệt huyết ấy mải mê chạy theo những đam mê hoài bão mà quên mất ngọn lửa yêu thương?
Tôi đã từng chứng kiến cảnh một bà già mù lòa dắt theo một đứa bé nhỏ đi ăn xin trong trời mưa gió lạnh căm căm, không một manh áo ấm. Nhưng đi đến đâu người ta c

Người bán hàng sợ “dông”, sợ hôi, sợ bẩn, sợ cả một ngày bị bà già “ám vía” mà không bán được hàng. Người qua lại thì muốn đi thật nhanh, tránh động phải bà lão kẻo bẩn những bộ cánh đắt tiền. Họ thì thầm: “Thời nay người giả ăn mày không hiếm. Thóc đâu mà đãi gà rừng”…
Một đám đông xúm lại trên đường quây quanh anh thanh niên bị ngã nằm xõng xoài trên đường, máu bê bết, ánh mắt như cầu cứu van xin. Nhưng không ai để tâm. Họ tụ tập lại đây không gì hơn ngoài sự hiếu kỳ.
Người ta không muốn dây, không muốn xắn tay vào đưa anh ta đến bệnh viện vì nghĩ sẽ gặp xui xẻo, rắc rối nếu nạn nhân chết trên đường đến bệnh viện. Có người độc miệng thì nói: “Uống rượu cho lắm vào. Tự chuốc vạ vào thân, ai thương”. Người tử tế bấm máy gọi cho xe cứu thương nhưng chờ xe cứu thương nhanh cũng 15-20 phút, còn nếu lâu và bị tắc đường cũng phải đến nửa tiếng, mà sự sống lại được tính bằng giây.
Tôi đã từng chứng kiến một em bé gái mặt nhễ nhại mồ hôi giữa trưa nắng hè đến từng cổng trường đại học cầu xin sự ban ơn của các anh chị sinh viên để có thêm chút tiền viện phí cho bố.
Em tin rằng các anh chị sinh viên, với trái tim thanh niên đầy tình yêu và nhiệt huyết có thể phần nào giảm nỗi đau đang cào cấu người bố nằm chờ chết trong bệnh viện. Nhưng mọi người đứng đó nghe em trình bày rồi lại lắc đầu bỏ đi. “Lừa đảo bây giờ đâu có thiếu!”.
Một anh chàng sinh viên nọ gọi điện về cho mẹ nói đang bận thi khi được biết mẹ ốm. Sự thật là anh ta “bận” dự lễ sinh nhật của người yêu. Thoáng chút ăn năn nhưng lại tặc lưỡi cho qua: “Mẹ thì có thể một năm về thăm vài lần nhưng sinh nhật người yêu chỉ có một”. Chẳng mấy bạn trẻ quên sinh nhật của người yêu, nhưng ai nhớ được ngày sinh của người mang cho mình sự sống?
Có thể bạn sợ rằng tình yêu thương của mình cho đi mà không được nhận lại, hay cho nhầm chỗ. Nhưng đâu phải trên thế giới này tất cả đều là những toan tính, dối lừa.
Bà cụ dắt cháu đi ăn xin trong trời rét căm căm, cô bé con đứng cổng trường đại học cầu xin ai đó giúp bố em, để rồi chỉ nhận được những cái xua tay - dường như chính họ mới là những người đã đặt tình yêu thương và sự tin tưởng của mình vào nhầm chỗ.
Có ai đó nói gia đình là tất cả, nhưng bạn đã làm gì cho gia đình ấy? Một sự chăm sóc ân cần khi mẹ ốm, một cái nắm tay chia sẻ khi em buồn…đó là tình yêu không lời bạn dành cho họ. Giá như bạn cũng sẵn sàng chia sẻ, sẵn sàng cho đi tình thương như lúc bạn cần sự chia sẻ và tình thương ấy!
Dẫu biết rằng ngọn lửa nào rồi cũng có lúc tàn. Nhưng hãy để cho ngọn lửa trong trái tim bạn sưởi ấm đến khi còn có thể. Bởi “sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”.
Thanh Vân
“Được thực hiện bởi stsv – www.sangtacsv.com”
Câu chuyện về cái tách trà
Rồi ông ta lại đặt tôi lên một cái bàn xoay liên tục đến mức tôi lại phải kêu oai oái: "Dừng lại đi, tôi chóng mặt lắm". Thế nhưng ông ta chỉ gật gù: "Chưa đâu!". Rồi ông ấy lại đặt tôi vào lò, nóng khủng khiếp. Tôi ko hiểu tại sao ông ta lại muốn hành hạ tôi, đốt tôi. Tôi đập vào thành lò bôm bốp, nhưng rất lâu

Một lúc sau, tôi được ông ta lôi ra và đặt ngồi lên kệ và tôi nguội dần. "Dễ chịu quá". Nhưng chẳng được bao lâu, con người khó tính kia lại lôi tôi ra và lấy sơn vẽ lên khắp người tôi. Tôi ko chịu được cái mùi ấy. Tôi gào lên: "Dừng lại đi mà" nhưng ông ta vẫn chỉ gật gù: "Chưa đâu".
Một lần nữa tôi lại bị đặt vào lò và lần này cái lò nóng gấp đôi lần trước. Tôi sắp chết ngạt đến nơi. Tôi khóc, van xin, nhưng ông chủ vẫn nói: "Chưa đâu!".
Tôi chẳng còn hi vọng và sẵn sàng đầu hàng. Đột nhiên cửa lò bật mở, ông ta bế tôi ra và cẩn thận đặt lên kệ. ông đi đâu đó và khi trở lại, ông đưa cái gương lại trước mắt tôi: "Nhìn mình xem".
Tôi nhìn và chính tôi cũng phải thốt lên: "Đó không phải là mình được. Mình đẹp quá đi mất"! ông chủ của tôi bây giờ mới nói: " Con của ta, ta biết là bị nhào nặn là đau đớn lắm nhưng nếu ta ko làm thế, con sẽ khô đi và vô dụng. Ta biết bị xoay trên bàn nặn là chóng mặt lắm, nhưng nếu ngừng lại con sẽ bị bở ra và méo mó bất thành nhân dạng, ta biết lò nung rất nóng và làm con rát bỏng nhưng nếu ko vào trong đó, con sẽ mong manh và nứt vỡ.
Ta biết bị sơn lên người thì mùi khó chịu lắm, nhưng nếu ko làm vậy, con sẽ nhạt nhẽo chẳng có màu sắc nào trong đời cả. Nếu ta ko đặt con vào lò nung thêm lần nữa thì con sẽ chẳng cứng và bền. Còn giờ đây, sau bao nhiêu khổ luyện, con là một sản phẩm hoàn chỉnh, đẹp như ta tưởng tượng ngay từ lúc đầu, tách trà nhỏ bé ạ!"
Tôi trở thành một tách trà đẹp như thế! Còn bạn, bạn có dám trở thành một tách trà đẹp như tôi không?
Chẳng hề khó khăn như chúng ta hằng nghĩ khi muốn thay đổi cuộc sống của mình. Những thất bại, những mất mát và cả những cuộc ra đi. Ngày hôm qua sẽ không còn nữa khi ta thay đổi. Sự thay đổi là điều tất yếu cho sự lớn lên là vậy.
"Let yesterday go away", hãy để ngày hôm qua xa đi, hãy tự thay đổi mình để thay đổi cuộc sống của mình. Để lớn lên...
Cho tôi một ngày
Lúc bé, có lần coi TV thấy cái cảnh một đàn châu chấu bay qua bay lại đen kịt trên cánh đồng, nó hỏi ba nó: “mấy con đó đang làm gì vậy ba?” – “thì bay” – “bay rồi làm gì?” – “ăn lúa” – “ăn rồi làm gì?” – “thì l

Đó là lần đầu tiên nó nghĩ về cuộc sống, tự nhiên sinh ra, rồi làm cái này cái nọ cho đã, xong đến một ngày lại chết. Nó chả hiểu! Nhưng nó đoán, chắc người ta có mặt trên đời là vì phải làm một nhiệm vụ nào đó.
Lớn lên, bao nhiêu bước ngoặt nó phải trải qua, những thay đổi buộc nó phải tuân theo…vậy mà nó vẫn chưa biết nhiệm vụ cuộc đời của mình là gì.
Thỉnh thoảng nó cũng “giác ngộ” ra được vài “chân lý”, “giá trị của ước mơ bao giờ cũng chỉ mang tính giai đoạn”, như ngày xưa, nó luôn ước mơ có được một con búp bê ngồi trên xe đẩy, đến khi lớn hơn một chút nó lại quên bẵng chuyện con búp bê, ước mơ con búp bê không còn phù hợp với nó nữa, nó bận theo đuổi những ước mơ khác… Nhớ có lúc nó từng nghĩ rất nhiều về một người, những dằn vặt, những mong muốn…rất nhiều, vậy mà thời gian trôi đi, nghĩ lại nó thấy thật nhẹ nhàng, bình thản, không còn khó khăn như trước nữa – một ước mơ không thành.
Lại thêm cái nữa “Cuộc sống là một chuỗi những sự kiện tái diễn” – như đã nói ở trên, có hai cách để nói về những hoạt động trong ngày của một người, nó theo trường phái thứ hai, tức là “vẫn chỉ nhiêu đó”, ngày nào cũng vậy, nó thấy chán. Dù rằng nó luôn có rất nhiều kế hoạch - để thấy mình thật bận rộn và quan trọng - đến nỗi lắm lúc chết ngộp trong cái thời khóa biểu dày đặc của chính mình. Nhưng nó cứ thấy thiếu thiếu một thứ, mà khổ nổi, thứ đó là thứ gì thì bó tay, nó không biết. Nó chưa tìm thấy nhiệm vụ của mình.
Cũng chẳng có gì quan trọng, nó vẫn tiếp tục chạy theo những kế hoạch của mình, cố gắng không để tuột lại sau lưng bất kì ai.
Cho đến một ngày, nó vấp ngã. Hồi còn nhỏ nó ngã nhiều rồi, ngã cầu thang, ngã xe, hoặc ngã từ trên ghế xuống, đủ cả…nhưng chưa lần nào nó ngã đau như lần này. Bận theo đuổi những thứ đâu xa, nó đã đánh mất thứ gần nhất - bản thân. Thất vọng, bất mãn với chính mình, nó thấy thật tăm tối, lại nghĩ đến những con châu chấu, cứ bay tới bay lui, bay xuôi bay ngược, bay hoài có được cái gì đâu. Bế tắc.
Những người bạn xung quanh nó, nó thấy mình thật thua kém. Nó đâu cần những lời an ủi, nó ghét những lời an ủi, bởi khi người ta an ủi nó, tức người ta đang xác nhận lại cái sự thật mà nó muốn dấu nhẹm đi, chỉ là theo một cách tế nhị hơn. Một lần nữa nó lại mơ ước, ước chi thời gian chịu quay lại một chút, cho nó sửa sai.
Nhìn lại những kế hoạch nó dày công lập nên, số lượng đè chất lượng, và chỉ việc gì cảm thấy có lợi cho mình nó mới làm. Đó là phương châm sống của nó. Thế nên nó tự hỏi, nó đang phải trả giá cho lối sống ích kỉ và không thực tế của mình? Thời gian, nó cần thời gian để ngẫm nghĩ lại tất cả. Hình như nó là loại người chỉ khi thất bại mới chịu nhận mình sai, mới chịu tìm cách đứng dậy.
Những “chân lý” nó “đúc kết” được, có lẽ chưa đủ thuyết phục…
Ước mơ, qua khỏi một giai đoạn nhất định sẽ chẳng còn giá trị gì. Trước đây nó cho là vậy, nhưng giờ nó lại nghĩ khác, đó là vì nó chưa từng đạt được điều nó mơ ước. Ngày nào cũng như ngày nào, đó là vì khi mỗi ngày mới đến, nó đều tiếp nhận với tinh thần của ngày hôm qua. Sống hời hợt, nó dần tự đẩy mình ra khỏi đường đua mà bấy lâu nó theo đuổi. Bây giờ nó muốn thay đổi. Nó muốn mỗi khi nghĩ về những ước mơ của mình, nó sẽ cảm thấy hài lòng, hạnh phúc vì đã đạt được. Nó muốn khi một ngày kết thúc, tổng kết lại, nó thấy được những việc đã làm tốt, chứ không phải là đã làm được bao nhiêu việc. Biết ban đầu sẽ nhiều khó khăn nhưng nó vẫn phải làm, vì giờ nó đã nhận thức được nhiệm vụ của nó không phải nằm trong một khe núi vách đá nào đó, cũng chẳng bị ai giấu đi hay do nó lỡ tay làm rơi ở xó xỉnh nào mà không biết. Nhiệm vụ của nó phải do nó đặt ra, và bây giờ, nhiệm vụ đầu tiên là dọn dẹp lại cái mớ hỗn độn vô vị trong con người nó. Nó tin nó làm được vì nó vẫn luôn có những ngày mới ở phía trước…
SAI
“Được thực hiện bởi stsv – www.sangtacsv.com”
Thầy trò

“Tôi là một đứa trẻ chậm phát triển về trí tuệ. Điều này là sự thật. tôi không mảy may nghi ngờ gì cả bởi mọi người đều nói thế. Đối với tôi, việc học hành là cả một cuộc chiến gian nan mà ngay từ khi mới bắt đầu, tôi đã biết là mình sẽ thất bại. Thế nhưng Thượng Đế đã ban cho một điều kì diệu làm thay đổi cả cuộc đời tôi. Điều kì diệu đó chính là thầy
Lúc gặp thầy, tôi chỉ là cậu học trò cấp hai. Hôm đó, tôi đến lớp của thầy để chờ một người bạn. Đang lớ ngớ trước cửa lớp, tôi chợt nghe một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai:
- Con có thể lên bảng làm bài tập này không?
Thầy đang đứng trên bục giảng, nhìn tôi với ánh mắt đầy trìu mến và khích lệ. lúc ấy tôi cảm thấy vô cùng bối rối, mặt đỏ gay, tay chân lóng ngóng. Tôi ngập ngừng cúi đầu và lắp bắp trả lời:
- Thưa thầy, con xin lỗi! Con không làm được đậu ạ! Con đã thi rớt rất nhiều môn. Con là một học sinh chậm phát triển về trí tuệ.
Thầy liền đến bên tôi, dịu dàng nâng đầu tôi lên, nhìn thẳng vào mắt tôi và bảo:
- Từ nay con không được nói như thế! Con thi rớt điều đó không hề quan trọng. thi rớt, điều đó chỉ có nghĩa con cần phải học siêng năng hơn. Điểm số không phải là cơ sở quyết định xem con là người như thế nào và con có thể làm được gì cho đời. Đừng tự đánh giá mình qua cách nhìn của người khác. Trong mỗi con người đều tồn tại một sức mạnh vĩ đại và những khả năng đặc biệt. Nếu con thấy được một tia sáng nhỏ nhoi từ hình ảnh lớn lao của chính mình, biết đươc bản thân mình là ai, biết được những gì mà con đã mang đến cho thế giới này thì khi đó con sẽ có thể làm cho cả thế giới hoàn toàn thay đổi. Con sẽ có thể làm cho cha mẹ, nhà trường và cả cộng đồng cảm thấy tự hào. Con có thể tác động đến cuộc sống của hàng triệu người khác.
Ánh mắt của thầy nhìn tôi khi đó thật là mạnh mẽ nhưng cũng thật hiền hòa, không hề mang vẻ xót thương ái ngại như ánh mắt của mọi người vẫn thường nhìn tôi…
Giây phút ấy đối với tôi thật là kì diệu. nó đã giúp tôi thoát khỏi cái vỏ bọc vốn có mà tôi đã tự tạo nên cho mình, giúp tôi hiểu rằng tôi phải can đảm hơn, phải đối diện với cái nhìn của mọi người và phải tự chứng tỏ được bản thân. Tôi nắm lấy tay thầy, nói với giọng thật cương quyết:
- Xin thầy hãy nhớ tên con! Một ngày nào đó thầy sẽ nghe lại cái tên này và con hứa rằng khi đó thầy sẽ cảm thấy tự hào về con!
Từ ngày đó trở đi, tôi như được tiếp thêm sức mạnh trong cuộc chiến đấu gian nan này. Tôi cứ vượt qua từng lớp một và đã có những tiến bộ rõ rệt trong học tập. lần đầu tiên trong đời, tôi có tên trong danh sách những học sinh xuất sắc. Bước ngoặt này đã thay đổi cuộc đời tôi. Tôi giành được học bổng đi học về kịch nghệ. Và cuộc đời tôi bước sang một trang mới…
Nhiều năm sau đó, giữa lúc tôi đạt được những thành công vang dội trong lĩnh vực kịch nghệ, tôi nhận được điện thoại của thầy. Cũng vãn giọng nói hiền hòa và đièm tĩnh như xưa:
- Có phải em là cậu học trò đã từng hứa sẽ làm cho thầy cảm thấy hãnh diện không?”
Bàn tay nguyện cầu

Vào thế kỷ thứ 15, tại một ngôi làng nhỏ gần
Mặc dù sống trong cảnh cùng quẫn, hai người con lớn Albrecht và Albert vẫn ấp ủ một ước mơ đẹp đẽ: cả hai đều muốn theo đuổi sự nghiệp nghệ thuật, nhưng thật đáng buồn vì người cha sẽ chẳng bao giờ kiếm đủ tiền để gửi họ đến học viện ở
Họ cùng nhau gieo đồng xu. Albrecht thắng và lên đường đến
Khi Albrecht trở về làng, gia đình Durer tổ chức một bữa tiệc lớn ăn mừng sự thành công của chàng họa sĩ trẻ. Sau bữa ăn dài thịnh soạn đầy tiếng cười và tiếng nhạc, Albrecht đứng lên nâng cốc về phía người em trai ở cuối bàn bày tỏ lòng biết ơn những năm tháng hy sinh thầm lặng để anh vun đắp cho hoài bão nghệ thuật: “Và bây giờ, Albert, em trai yêu quý của anh – Albrecht trìu mến nói – đã đến lúc em biến ước mơ của mình thành hiện thực. Hãy đến
Tất cả mọi người đều quay về phía cuối bàn nơi góc phòng. Albert ngồi đó, nước mắt ràn rụa trên gương mặt gầy gò xanh xao, chỉ có thể nghẹn ngào: “Không… không… không…”.
Cuối cùng Albert lau nước mắt đứng dậy, nhìn khắp lượt những người anh yêu thương rồi đưa tay ôm mặt khẽ nói:
- Ôi không anh ơi, đã muộn mất rồi. Em không thể đến
Lịch sử đã lùi vào quá khứ hơn 450 năm. Giờ đây, hàng trăm tác phẩm của Albrecht Durer được trưng bày trong nhiều viện bảo tàng lớn trên thế giới, nhưng điều lạ lùng là phần lớn người ta biết đến tranh ông, thậm chí treo trong nhà bản sao của chỉ một tác phẩm duy nhất.
Người ta kể lại rằng vào một ngày nọ, để tỏ lòng biết ơn đức hy sinh cao cả của người em trai, Albrecht đã kiên trì tái hiện từng đường nét của đôi bàn tay không còn lành lặn áp vào nhau, với những ngón tay xương gầy hướng lên trời. Ông gọi bức tranh của mình đơn giản chỉ là “Hands”, nhưng cả thế giới ngay lập tức đón nhận kiệt tác nghệ thuật này và đặt tên cho món quà tình yêu ấy là “The praying hands”. Nếu có dịp bạn được thấy bản sao của tác phẩm xúc động này, hãy dành ít phút lắng hồn mình để tự nhủ rằng: tác phẩm nghệ thuật ấy được kết tinh từ bàn tay không phải chỉ của một người họa sĩ.
Sưu tầm
Chuyện cây táo.

Ngày xửa ngày xưa có một cây táo to. Một cậu bé rất thích đến chơi với cây táo mỗi ngày. Nó leo lên ngọn cây hái táo ăn, ngủ trưa trong bóng râm. Nó yêu cây táo và cây táo cũng rất yêu nó. Thời gian trôi qua, cậu bé đã lớn và không còn đến chơi với cây táo mỗi ngày.
Một ngày nọ, cậu bé trở lại chỗ cây táo với vẻ mặt buồn rầu. Cây táo reo to:
- Hãy đến đây chơi với ta.
- Cháu không còn là trẻ con, cháu chẳng thích chơi quanh gốc cây nữa. Cháu chỉ thích đồ chơi thôi và cháu đang cần tiến để mua chúng.
-Rất tiếc là ta không có tiền, nhưng cậu có thể hái tất cả táo của ta và đem bán rồi cậu sẽ có tiến.
Cậu bé rất mừng. Nó vặt tất cả táo trên cây và sung sướng bỏ đi. Cây táo lại buồn bã vì cậu bé chẳng còn quay lại nữa.
Một hôm, cậu bé – giờ đã là một chàng trai- trở lại. Cây táo vui lắm.
-Hãy đến đây chơi với ta.
-Cháu không có thời gian để chơi. Cháu còn phải làm việc nuôi sống gia đình. Gia đình cháu đang cần một mái nhà để trụ. Bác có giúp gì được cháu không?
-Ta xin lỗi. Ta không có nhà. Nhung cậu có thể chặt cành của ta để dựng nhà.
Và chàng trai chặt hết cành cây, cây táo mừng lắm, nhưng cậu bé vẫn chẳng quay lại. Cây táo lại cảm thấy cô đơn và buồn bã. Một ngày hè nóng nực, chàng trai, bây giờ đã là người có tuổi- quay lại – và cây táo sung sướng vô cùng.
- Hãy đến đây chơi với ta.
- Cháu đang buồn vì cảm thấy mình già đi. Cháu muốn đi chèo thuyền để thư giãn một mình. Bác có thể cho cháu một cái thuyền không?
- Hãy dùng thân của ta để đóng thuyền. Rồi cậu chèo thật xa thật xa và sẽ cảm thấy thanh thản.
Chàng trai chặt thân cây làm thuyền. cậu chèo thuyền đi.
Nhiều năm sau, chàng trai quay lại.
- Xin lỗi con trai của ta. Nhưng ta chẳng còn gì cho cậu nữa. không còn táo.
- Cháu còn răng nữa đâu mà ăn.
- Ta cũng chẳng còn cành cho cậu leo trèo.
- Cháu đã quá già rồi.
- Ta thật sự chẳng giúp được gì cho cậu nữa. cái duy nhất còn lại là bộ rễ đang chết dần chết mòn của ta. – cây táo nói trong nước mắt.
- Cháu chẳng cần gì ngiều, chỉ cần một chỗ ngồi nghỉ. Cháu đã quá mệt mỏi sau những năm đã qua.
- Ôi, thế thì cái gốc cây già cỗi này là một nơi rất tốt cho cậu ngồi dựa vào và nghỉ ngơi. Hãy đến đây với ta.
Chàng trai ngồi xuống và cây táo mừng rơi nước mắt.
Đây là câu chuyện của tất cả chúng ta. Cây táo là cha mẹ chúng ta. Khi chúng ta còn trẻ, ta thích chơi với cha mẹ. Khi lớn lên, chúng ta bỏ cha mẹ mà đi và chỉ trở về khi nào chúng ta cần cha mẹ giúp đỡ. Còn cha mẹ thì bất cứ lúc nào vẫn luôn sẵn sàng nâng đỡ chúng ta để ta hạnh phúc…
TTN - sưu tầm
Lòng mẹ

thương con mẹ thương con
yêu con mẹ yêu con
yêu suốt một cuộc đời
đến ngày con lớn khôn…
Đứa bé càng lúc càng lớn lên. Khi được 2 tuổi, nó chạy chập chững bước thấp bước cao. Nó đùa quanh nhà, lôi sách vở trên kệ xuống để nghịch phá. Nó bày đủ thứ đồ chơi ra sân nhà. Nó khóc. Nó la. Và bà mẹ đôi lúc phải thốt lên: “cái thằng này, con làm mẹ điên mất!”.
Nhưng đêm đến, khi nó ngủ thật say, bà mẹ đến bên chiếc nôi trìu mến nhìn nó và khẽ hát:
thương con mẹ thương con
yêu con mẹ yêu con
yêu suốt một cuộc đời
đến ngày con lớn khôn…
Đứa bé tiếp tục lớn lên thành một thằng nhóc 9 tuổi. Nó không hề thích ăn uống đúng giờ. Nó không bao giờ muốn tắm rửa. Khi bà ngoại đến thăm, nhiều lúc nó lại buông giọng gắt gỏng với bà. Và bà mẹ, đôi lúc bà muốn đưa nó đi đâu cho khuất mắt.
Nhưng đêm đến, khi nó ngủ thật say, bà mẹ rón rén đến bên giường, kéo tấm chăn đắp lên người nó và khẽ hát:
thương con mẹ thương con
yêu con mẹ yêu con
yêu suốt một cuộc đời
đến ngày con lớn khôn…
Ngày qua ngày, thằng bé đến tuổi dậy thì. Nó dẫn về nhà những thằng bạn kì quặc. Nó ăn mặc những bộ đồ kì quặc. Nó nhúng nhảy một cách kì quặc theo những bản nhạc cũng rất kì quặc.và bà mẹ đôi lúc có cảm giác như thể đang ở trong sở thú.
Nhưng đêm đến, chờ nó ngủ thật say, bà mẹ nhẹ nhàng mở cửa phòng riêng của nó, bước đến hôn lên trán nó và khẽ hát:
thương con mẹ thương con
yêu con mẹ yêu con
yêu suốt một cuộc đời
đến ngày con lớn khôn…
Thằng bé kì quặc tiếp tục lớn lên thành một thanh niêm trưởng thành. Nó rời nàh lên thành phố để làm việc và sống trong một căn phòng trọ. Thỉnh thoảng bà mẹ đón xe lên thăm nó. Những lần như thế, bà phải ngồi trước cửa phòng trọ và chờ đến tận khuya thì thấy nó say khướt trở về. Bà dìu nó vào phòng, lau mặt cho nó rồi đỡ nó lên giường. Sau đó bà lắc đầu ngao ngán nhìn nó. Nhưng khi nó ngủ say, đượm buồn, bà khẽ hát:
thương con mẹ thương con
yêu con mẹ yêu con
yêu suốt một cuộc đời
đến ngày con lớn khôn…
Và rồi đứa con lập gia đình và họa hoằn lắm mới về thăm bà. Nó còn phải bươn chải để chăm lo cho mái ấm riêng của nó. Thời gian trôi qua và lạnh lùng khắc những nếp nhăn lên khuôn mặt gài nua ngày càng hốc hác của bà mẹ. Một hôm, thấy yếu trong người, bà gọi điện bảo đứa con về thăm. Nó lái xe về thăm bà và ngủ lại nhà một đêm. Tối đó, bà nằm trong giường và khẽ hát:
thương con mẹ thương con
yêu con mẹ yêu con
…
Nhưng cơn ho khan khiến bà không hát được trọn bài hát thuở nào. Đêm đó bà lặng lẽ qua đời.
Sau đám tang, đợi tối đến, khi đứa con của mình ngủ thật say, người đàn ông vừa mất mẹ bước đến hôn lên trán nó và khẽ hát:
thương con mẹ thương con
yêu con mẹ yêu con
yêu suốt một cuộc đời
đến ngày con lớn khôn…
Hát xong, hắn lặng lẽ khóc một mình.
TTN st
Những mảnh giấy cũ
.jpg)
Lúc tôi còn đang học lớp năm hay lớp sáu gì đó, một hôm đã gần tới ngày kết thúc năm học, cô giáo dặn chúng tôi mỗi đứa lấy một tờ giấy trắng và viết lên đó tên của tất cả các bạn trong lớp. cô bảo phải viết tên từng bạn cách dòng. Giữa những cái tên để một khoảng trống ghi lại những điều chúng tôi nghĩ về nhau. Chúng tôi về nhà làm như lời cô dặn. sang ngày học đầu tiên của tuần tiếp theo, cô giáo yêu cầu chúng tôi trao đổi cho nhau những tờ giấy. Đọc xong những bản viết của nhau, cả lớp xôn xao, đứa thì phá lên cười, đứa thì đỏ mặt, đứa sững sờ…quả thật chưa bao giờ chúng tôi nghĩ người khác sẽ nhận xét về mình ra sao. Rồi cô dặn chúng tôi đem những tờ giấy đó về nhà cất thật kĩ.
Tôi nghe cô giáo dặn một cách lơ đễnh. Quả thật, tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy ông bà tôi thường hay lôi từ ngăn kéo đáy tủ ra những bức thư cũ rich đã ố vàng, sờn rách, rồi vé đi du lịch và đủ các thứ linh tinh từ cái thời xa lắc xa lơ. Thế là tờ giấy ghi tên các bạn học lớp sáu bị tôi quẳng đâu đó. Mãi cho đến khi…
Tôi sững sờ nghe tin báo một trong những người bạn lớp sáu của tôi qua đời vì bệnh ung thư. Không lẽ cái chết gần thế sao ?
Trong đám ma, tôi gặp lại cô giáo cũ. Cha mẹ của bạn tôi ngỏ ý muốn gặp cô. Họ run run đưa cho cô giáo một tờ giấy gấp nếp đã sờn. “Chúng tôi tìm thấy tờ giấy này trong ví của cháu” , cha của bạn tôi nói, mắt ông ngấn lệ. cô giáo tôi mở tờ giấy. Những dòng tên dẵ mờ nhảy múa trước mắt tôi.
Sau đám tang, chúng tôi – những người bạn học cũ- tập hợp lại. chuyện được nhắc tới nhiều nhất là tờ giấy của năm lớp sáu khi xưa. “Mình vẫn cất nó đấy”, một người bạn nói. “Anh ấy bảo em để vào album ảnh cưới, vợ của anh ta khoe… Hầu như ai cũng còn giữ tờ giấy đó. Tôi cảm thấy mình bị lạc lõng vì hình như tôi là kẻ đứng bên lề cuộc sống chung của những người bạn cũ, chẳng có điều gì để mà nhớ, chỉ là một sự trống rỗng của kí ức.
TTN - theo internet
Tình yêu, giàu sang và sự thành công
- Ông chủ có nhà không? - họ hỏi
- Không, chồng tôi đi làm rồi - bà trả lời.
- Thế thì chúng tôi không thể vào được.

Buổi chiều, khi chồng trở về, bà kể lại câu chuyện cho chồng nghe. Chồng bà muốn biết họ là ai nên bà ra mời ba người đàn ông - vẫn chờ từ sáng - vào nhà.
- Ba chúng tôi không thể vào nhà bà cùng một lúc được - họ trả lời.
- Sao lại thế? - người phụ nữ ngạc nhiên hỏi.
Một người giải thích: “Tên tôi là Tình yêu, ông này là Giàu sang, còn ông kia là Thành công. Bây giờ hai vợ chồng bà quyết định xem ai trong chúng tôi sẽ là người được mời vào nhà”.
Người phụ nữ đi vào và kể lại toàn bộ câu chuyện. “Tuyệt thật! - người chồng vui mừng - Đây đúng là một cơ hội tốt. Chúng ta hãy mời ngài Giàu sang. Ngài sẽ ban cho chúng ta thật nhiều tiền bạc và của cải”.
Người vợ không đồng ý. “Thế tại sao chúng ta lại không mời ngài Thành công nghỉ? Chúng ta sẽ có quyền cao chức trọng và được mọi người kính nể”.
Hai vợ chồng tranh cãi một lúc lâu mà vẫn chưa ai quyết định được. Cô con gái nãy giờ yên lặng đứng nghe trong góc phòng bổng lên tiếng đề nghị: “Chúng ta nên mời ngài Tình yêu là tốt hơn cả. Nhà mình tràn ngập tình thương yêu ấm áp và ngài sẽ cho chúng ta thật nhiều hạnh phúc”.
“Có lẽ chúng ta nên nghe lời khuyên của con gái - người chồng suy nghĩ rồi nói với vợ - Em hãy ra ngoài mời ngài Tình Yêu, đây chính là người khách chúng ta mong muốn”.
Người phụ nữ ra ngoài và hỏi: “Ai trong ba vị là Tình yêu xin mời vào và trở thành khách của chúng tôi”.
Thần Tình yêu đứng dậy và đi vào ngôi nhà. Hai vị thần còn lại cũng đứng dậy và đi theo thần Tình yêu.
Vô cùng ngạc nhiên, người phụ nữ hỏi: “Tôi chỉ mời ngài Tình yêu, tại sao các ông cũng vào? Các ông nói không thể vào cùng một lúc kia mà”.
Hai người cùng nhau trả lời: “Nếu bà mời Giàu Sang hoặc Thành Công thì chỉ có một mình người khách được mời đi vào. Nhưng vì bà mời Tình yêu nên cả ba chúng tôi đều vào. Bởi vì ở đâu có Tình yêu thì ở đó sẽ có Thành công và Giàu sang”.
Tương lai con trong giọt mồ hôi của cha mẹ

