Đó là một buổi chiều mưa rả rích. Tôi chợt nhận ra: mẹ thật quan trọng với tôi!
Hai mươi năm qua, ngày ngày đi học về, niềm hạnh phúc lớn nhất của tôi là được thưởng thức những món ăn Việt Nam chính tông của bà.
Từ nhỏ, tôi đã sống với bà. Đối với tôi, bà như một bà tiên, luôn mang đến cho tôi những điều kỳ diệu, dạy tôi biết yêu thương, biết chia sẻ niềm thương yêu với mọi người. Bà là một người mẫu mực, luôn nhận được sự kính trọng của mọi người.
Cách sống là cái quý nhất bà dành lại cho tôi.
Tôi vẫn không bao giờ quên được ngày bà ra đi. Bà không nói mà chỉ nhìn, còn tôi thì nước mắt như mưa tháng bảy. Tôi biết cái nhìn ấy sẽ là hành trang để tôi bước vào đời, sẽ theo tôi đến tận cuối đời – “ Con hãy cố sống thật tốt!”. Và tôi cũng biết mình sẽ phải từ bỏ “ canh chua tép”.
Trái lại, hình ảnh mẹ xuống bếp dường như rất lạ lẫm, có lẽ là không tồn tại trong tâm trí tôi. Tôi biết mình không thể trách mẹ vì cái mà tôi thấy ở mẹ là sự lo toan, vất vả tìm cách mưu sinh.
Những món ăn Việt Nam tràn đầy yêu thương không còn hợp với tôi nữa, mà thay vào đó là món ăn chế biến sẵn. Khẩu vị của tôi đã thay đổi, và mẹ cũng thế.
Vừa học vừa làm, cả người tôi mệt nhoài khi trở về nhà.
...Sao yên lặng quá, sao không nghe tiếng ồn của tivi?
Mẹ đã ra ngoài…
Cơn mưa đầu mùa cứ rả rích không tạnh, mang theo những cơn gió nhè nhẹ thổi qua khe cửa làm tôi thấy se lạnh. Nhưng cái lạnh ấy không thể lấn áp được sự cồn cào trong tôi. Cái cảm giác đói càng ngày càng mãnh liệt, tôi đi vào rồi lại đi ra, trong nhà chẳng còn gì.
Bỗng dưng có tiếng kéo cửa, khi bước ra, trước mắt tôi là một tô bún mắm vẫn đang tỏa hơi nóng nghi ngút cùng mùi mắm đặc trưng, như muốn sưởi ấm lòng tôi trong buổi chiều mưa giá lạnh.
Tôi không đếm được mình đã ăn bao nhiêu tô bún mắm thế này rồi, nhưng đây là tô bún mắm ngon nhất, vì trong đó có cả hương vị ngọt ngào của món “ canh chua tép” mà tôi cứ tưởng mình không còn cơ hội thưởng thức.
Ngoài trời, mưa đã ngừng rơi, nhưng những hạt mưa vẫn còn đọng trên đôi gò má đầy nắng gió bụi đường, và lăn dài theo những vết chân chim hằn sâu trên gương mặt của mẹ.
Một lần nữa, tôi nhận được sự yêu thương mà mẹ đã dành trọn cho tôi.
Con cảm ơn những gì mẹ đã làm cho con!
Và ...xin được cảm ơn cả hai người mẹ...
Nguyenthidieuhien_mar4_k33
“Được thực hiện bởi stsv – www.sangtacsv.com”
0 comments to "Tô bún mắm"