Lúc tôi còn đang học lớp năm hay lớp sáu gì đó, một hôm đã gần tới ngày kết thúc năm học, cô giáo dặn chúng tôi mỗi đứa lấy một tờ giấy trắng và viết lên đó tên của tất cả các bạn trong lớp. cô bảo phải viết tên từng bạn cách dòng. Giữa những cái tên để một khoảng trống ghi lại những điều chúng tôi nghĩ về nhau. Chúng tôi về nhà làm như lời cô dặn. sang ngày học đầu tiên của tuần tiếp theo, cô giáo yêu cầu chúng tôi trao đổi cho nhau những tờ giấy. Đọc xong những bản viết của nhau, cả lớp xôn xao, đứa thì phá lên cười, đứa thì đỏ mặt, đứa sững sờ…quả thật chưa bao giờ chúng tôi nghĩ người khác sẽ nhận xét về mình ra sao. Rồi cô dặn chúng tôi đem những tờ giấy đó về nhà cất thật kĩ.
Tôi nghe cô giáo dặn một cách lơ đễnh. Quả thật, tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy ông bà tôi thường hay lôi từ ngăn kéo đáy tủ ra những bức thư cũ rich đã ố vàng, sờn rách, rồi vé đi du lịch và đủ các thứ linh tinh từ cái thời xa lắc xa lơ. Thế là tờ giấy ghi tên các bạn học lớp sáu bị tôi quẳng đâu đó. Mãi cho đến khi…
Tôi sững sờ nghe tin báo một trong những người bạn lớp sáu của tôi qua đời vì bệnh ung thư. Không lẽ cái chết gần thế sao ?
Trong đám ma, tôi gặp lại cô giáo cũ. Cha mẹ của bạn tôi ngỏ ý muốn gặp cô. Họ run run đưa cho cô giáo một tờ giấy gấp nếp đã sờn. “Chúng tôi tìm thấy tờ giấy này trong ví của cháu” , cha của bạn tôi nói, mắt ông ngấn lệ. cô giáo tôi mở tờ giấy. Những dòng tên dẵ mờ nhảy múa trước mắt tôi.
Sau đám tang, chúng tôi – những người bạn học cũ- tập hợp lại. chuyện được nhắc tới nhiều nhất là tờ giấy của năm lớp sáu khi xưa. “Mình vẫn cất nó đấy”, một người bạn nói. “Anh ấy bảo em để vào album ảnh cưới, vợ của anh ta khoe… Hầu như ai cũng còn giữ tờ giấy đó. Tôi cảm thấy mình bị lạc lõng vì hình như tôi là kẻ đứng bên lề cuộc sống chung của những người bạn cũ, chẳng có điều gì để mà nhớ, chỉ là một sự trống rỗng của kí ức.
TTN - theo internet
co nhung luc minh cung nhu the! that vo tinh lam sao! danh bo wen di nhiu thu