Sài Gòn, ngày…tháng…năm…
Mẹ yêu quý của con,
Trời về chiều, ánh hoàng hôn bao phủ từng góc đường, ngõ phố, mọi người lại tất bật về nhà sau một ngày làm việc vất vả. Mưa ... tí tách... tí tách rồi nặng dần... Ai nấy đều cố gắng chạy thật nhanh, vội vã và tấp nập. Thành phố Sài Gòn buổi chiều như thế đấy, mẹ ạ. Còn con, con chỉ thích đi chầm chậm. Mưa làm con nhớ về cái gì đó – rất xa, một cái gì đó mà chỉ còn là quá khứ. Hình như từ lúc vào đây con đã không hề biết khóc. Con vẫn nhớ mỗi lần con giận mẹ, con lại chạy đến một góc nhà và ngồi khóc, nhưng giờ con không làm được, mẹ ạ – dù con rất buồn. Giá như có mẹ ở đây, giá như con có thể nói lên tất cả, nhưng rồi một lần nữa, con lại chỉ biết cười với chính mình. Con cũng chẳng biết mình tìm được gì từ nụ cười ấy?
Hôm nay, khi đi trên đường, mẹ có biết con thấy gì không? Một đứa bé hư lắm, nó đòi ăn kẹo, nhưng mẹ nó bảo phải về nhà ăn cơm. Thế là nó khóc vang cả lên. Mẹ có biết lúc đó, con nhớ mẹ nhiều lắm không? Bởi vì con thấy hình ảnh của con ở đó. Từ nhỏ, con đã bướng bỉnh rồi, chắc con đã làm mẹ vất vả nhiều lắm, phải không mẹ? Con nhớ có lần con giành chơi máy vi tính với anh hai. Thế là cả hai anh em cãi nhau om sòm cả lên. Mẹ bảo con phải nhường cho anh học, nhưng con không chịu. Hôm đó, con đã khóc thật nhiều và cũng chẳng thèm ăn cơm. Mẹ có biết rằng, thật ra con không thích chơi game, con giành với anh bởi vì con thấy dường như anh được mẹ yêu nhiều hơn. Con biết con ích kỷ, con chỉ thích mẹ là mẹ của con mà thôi. Con vẫn nhớ cái ngày, mẹ đến đón muộn. Thế là con tự đi bộ về, theo một con đường lạ hoắc để mẹ khỏi tìm ra. Con biết mẹ đã lo lắng lắm, con chỉ không hiểu tại sao ngày đó mình lại làm như thế, tại sao hôm đó, khi gặp con mẹ chỉ ôm chầm lấy con mà khóc. Sao mẹ không mắng, không la con hả mẹ?
Hôm nay, đi giữa một thành phố tấp nập người, nhưng bất chợt, con cảm thấy cô đơn. Thật kỳ lạ... Mẹ biết, con đang nghĩ gì không? Nghĩ về những điều mà con muốn nói với mẹ, nhiều lắm, chỉ có điều con chưa bao giờ nói. Đêm giao thừa, con cầm điện thoại và bấm liên tục, gởi tin nhắn chúc mừng cho bạn bè, người thân, nhưng hình như con lại quên một người. Thật ra, những ngày trước đó, con đã nghĩ thật nhiều. Con sẽ nói với mẹ rằng: “Con yêu mẹ lắm!”, rằng: “Cám ơn mẹ vì tất cả những điều tốt đẹp mà mẹ đã dành cho con”. Và con biết con cũng muốn nói một lời xin lỗi, có lẽ con đã quá vô tâm, phải không mẹ? Nhưng rồi, con vẫn không nói được, con lại tự nhủ mình: “Hè sẽ nói!”. Nhưng liệu đó có phải lại tiếp tục là một lời ngụy biện?
Mẹ! Đã từ lâu lắm con muốn hỏi mẹ: “Tại sao mẹ lại yêu con đến thế?” Con chưa làm được gì cả. Ngày thơ bé, con chỉ biết khóc và làm nũng mẹ. Rồi thời gian dần trôi qua, con lớn lên theo năm tháng, và đó cũng là lúc con rời quê hương để vào Nam học. Hình như con chỉ biết nghĩ cho mình? Dường như chỉ những lúc thất bại, con mới tìm về bên mẹ để cảm nhận những tình cảm ấm áp và ánh mắt yêu thương mà mẹ mãi dành cho con. Vậy thì, con có làm được gì đâu hả mẹ? Làm sao con có thể trả lời được câu hỏi ấy?...
Mẹ biết không, bức thư này đã nhiều lần lắm, con muốn gởi nhưng rồi lại thôi. Mẹ đừng hỏi tại sao nhé, bởi vì con chẳng biết trả lời thế nào cả. Nhưng hôm nay con biết, con phải làm. Vì con không muốn chờ đợi nữa, thời gian trôi qua nhanh lắm, và con không muốn lại phải một mình hối tiếc mỗi khi bước trên những con đường tấp nập – dưới cơn mưa…
Mẹ yêu quý của con,
Trời về chiều, ánh hoàng hôn bao phủ từng góc đường, ngõ phố, mọi người lại tất bật về nhà sau một ngày làm việc vất vả. Mưa ... tí tách... tí tách rồi nặng dần... Ai nấy đều cố gắng chạy thật nhanh, vội vã và tấp nập. Thành phố Sài Gòn buổi chiều như thế đấy, mẹ ạ. Còn con, con chỉ thích đi chầm chậm. Mưa làm con nhớ về cái gì đó – rất xa, một cái gì đó mà chỉ còn là quá khứ. Hình như từ lúc vào đây con đã không hề biết khóc. Con vẫn nhớ mỗi lần con giận mẹ, con lại chạy đến một góc nhà và ngồi khóc, nhưng giờ con không làm được, mẹ ạ – dù con rất buồn. Giá như có mẹ ở đây, giá như con có thể nói lên tất cả, nhưng rồi một lần nữa, con lại chỉ biết cười với chính mình. Con cũng chẳng biết mình tìm được gì từ nụ cười ấy?
Hôm nay, khi đi trên đường, mẹ có biết con thấy gì không? Một đứa bé hư lắm, nó đòi ăn kẹo, nhưng mẹ nó bảo phải về nhà ăn cơm. Thế là nó khóc vang cả lên. Mẹ có biết lúc đó, con nhớ mẹ nhiều lắm không? Bởi vì con thấy hình ảnh của con ở đó. Từ nhỏ, con đã bướng bỉnh rồi, chắc con đã làm mẹ vất vả nhiều lắm, phải không mẹ? Con nhớ có lần con giành chơi máy vi tính với anh hai. Thế là cả hai anh em cãi nhau om sòm cả lên. Mẹ bảo con phải nhường cho anh học, nhưng con không chịu. Hôm đó, con đã khóc thật nhiều và cũng chẳng thèm ăn cơm. Mẹ có biết rằng, thật ra con không thích chơi game, con giành với anh bởi vì con thấy dường như anh được mẹ yêu nhiều hơn. Con biết con ích kỷ, con chỉ thích mẹ là mẹ của con mà thôi. Con vẫn nhớ cái ngày, mẹ đến đón muộn. Thế là con tự đi bộ về, theo một con đường lạ hoắc để mẹ khỏi tìm ra. Con biết mẹ đã lo lắng lắm, con chỉ không hiểu tại sao ngày đó mình lại làm như thế, tại sao hôm đó, khi gặp con mẹ chỉ ôm chầm lấy con mà khóc. Sao mẹ không mắng, không la con hả mẹ?
Hôm nay, đi giữa một thành phố tấp nập người, nhưng bất chợt, con cảm thấy cô đơn. Thật kỳ lạ... Mẹ biết, con đang nghĩ gì không? Nghĩ về những điều mà con muốn nói với mẹ, nhiều lắm, chỉ có điều con chưa bao giờ nói. Đêm giao thừa, con cầm điện thoại và bấm liên tục, gởi tin nhắn chúc mừng cho bạn bè, người thân, nhưng hình như con lại quên một người. Thật ra, những ngày trước đó, con đã nghĩ thật nhiều. Con sẽ nói với mẹ rằng: “Con yêu mẹ lắm!”, rằng: “Cám ơn mẹ vì tất cả những điều tốt đẹp mà mẹ đã dành cho con”. Và con biết con cũng muốn nói một lời xin lỗi, có lẽ con đã quá vô tâm, phải không mẹ? Nhưng rồi, con vẫn không nói được, con lại tự nhủ mình: “Hè sẽ nói!”. Nhưng liệu đó có phải lại tiếp tục là một lời ngụy biện?
Mẹ! Đã từ lâu lắm con muốn hỏi mẹ: “Tại sao mẹ lại yêu con đến thế?” Con chưa làm được gì cả. Ngày thơ bé, con chỉ biết khóc và làm nũng mẹ. Rồi thời gian dần trôi qua, con lớn lên theo năm tháng, và đó cũng là lúc con rời quê hương để vào Nam học. Hình như con chỉ biết nghĩ cho mình? Dường như chỉ những lúc thất bại, con mới tìm về bên mẹ để cảm nhận những tình cảm ấm áp và ánh mắt yêu thương mà mẹ mãi dành cho con. Vậy thì, con có làm được gì đâu hả mẹ? Làm sao con có thể trả lời được câu hỏi ấy?...
Mẹ biết không, bức thư này đã nhiều lần lắm, con muốn gởi nhưng rồi lại thôi. Mẹ đừng hỏi tại sao nhé, bởi vì con chẳng biết trả lời thế nào cả. Nhưng hôm nay con biết, con phải làm. Vì con không muốn chờ đợi nữa, thời gian trôi qua nhanh lắm, và con không muốn lại phải một mình hối tiếc mỗi khi bước trên những con đường tấp nập – dưới cơn mưa…
Con của mẹ - Hà My
“Được thực hiện bởi stsv – www.sangtacsv.com”
0 comments to "Lá thư gởi mẹ"