Breaking News

Tran Chi Thien Tran Chi Thien

Home , , � Chiều muộn

Chiều muộn

Một buổi chiều nữa lại về bên cánh đồng lúa xanh mơn mởn. Phía tây, ánh mặt trời cũng không buồn buông những tia nắng cuối cùng của một ngày dài, yếu ớt, rồi lặng dần, và cây me trước nhà đen lại, ủ rũ khép những chiếc lá bé nhỏ, buông mình. Trong căn bếp lụp xụp, mẹ nó đang thổi cơm. Từng làn khói trắng như sương, đưa mình xé toạt không gian, xuyên qua mái nhà tranh, nhờ cơn gió nhẹ đưa nó bay đi, bay cao, bay xa rồi lịm đi trong khoảng không vô tận của vùng trời chiều không gợn một áng mây.

Đã một lần tóc rối…

Buổi bình minh rạng rỡ ánh nắng chan hòa rồi sẽ đến lúc chiều tà ảm đạm của bóng đêm phủ kín, chiếc lá xanh trên cành rồi cũng có lúc héo úa, rơi rụng đi. Biết thế, và nó thấy lòng mình co thắt lại…Vì sao lại như thế? Câu hỏi ấy như không có lời đáp. Thời gian như một sức mạnh vô thường, nó chi phối tất cả. Muốn níu kéo thời gian ư? Nó không thể, nó không là gì, không là gì cả…

Biết nhớ thương…

Ngoài tứ tuần, người mẹ đáng kính của nó vẫn phải vất vả, lo từng miếng ăn, cái mặc cho gia đình. Mái tóc xanh dài óng mượt của tuổi đôi mươi bây giờ đã điểm sương, làn da mịn màng ngày xuân thì giờ ngăm lại, vết đồi mồi cũng đã tô lên, và vết chân chim đã in hằn trên khóe mắt sâu của mẹ. Và con – một mái đầu xanh – vẫn tự trách với lòng mình : Sao con chưa làm điều gì cho mẹ?

Chiều muộn…

Con lục lọi trong ký ức của mình, tìm lại mẹ của một thời thơ ấu. Con ước mình vẫn mãi là trẻ thơ, để được nằm trong vòng tay ấm áp của mẹ, ôm ấp, vỗ về. Nhưng con nhanh chóng quay về hiện tại, vì con biết rằng, mình không thể sống mãi trong một giấc mơ…

…dành cho mẹ...

… những lời yêu thương từ tận đáy lòng con. Khi thấy mẹ cười, hồn con như được sưởi ấm, khi thấy mẹ yên vui, con thấy cả thế giới này như bình yên, hạnh phúc … Và trên tất cả, là con …còn có mẹ…

Vòng xoáy của cuộc đời luôn xô đẩy ta đi, đi đến những vùng đất mới, để khám phá, để tìm tòi. Đến khi mỏi gối chồn chân, ta phải tìm một nơi nào đó để gửi gắm lòng mình. Và mẹ, mẹ chính là nơi ấy của con, vẫn mãi cho con, chỉ con mà thôi…

Nơi xa xôi … mãi nhớ…

SJ.Văn

1 comments to "Chiều muộn"

Leave a comment