“Cuộc sống là một chuỗi những sự kiện tái diễn” – nó tự kết luận như vậy. Một ngày, ăn, ngủ, nghỉ, học hành, thi cử, làm việc, bạn bè, giải trí…nhiều vô kể, nhưng nếu nói theo cách khác “vẫn chỉ nhiêu đó” thì thấy cũng chẳng sai gì.
Lúc bé, có lần coi TV thấy cái cảnh một đàn châu chấu bay qua bay lại đen kịt trên cánh đồng, nó hỏi ba nó: “mấy con đó đang làm gì vậy ba?” – “thì bay” – “bay rồi làm gì?” – “ăn lúa” – “ăn rồi làm gì?” – “thì lại bay” – “sao nữa?” – “ăn” – “sao nó không làm chuyện khác?” – “Chuyện gì? Nó chỉ ăn lúa – bay qua bay lại cho đến lúc chết thôi” – im lặng – “Thì con người mình cũng vậy mà, ăn rồi ngủ - ngủ rồi ăn”, ba chọc nó.
Đó là lần đầu tiên nó nghĩ về cuộc sống, tự nhiên sinh ra, rồi làm cái này cái nọ cho đã, xong đến một ngày lại chết. Nó chả hiểu! Nhưng nó đoán, chắc người ta có mặt trên đời là vì phải làm một nhiệm vụ nào đó.
Lớn lên, bao nhiêu bước ngoặt nó phải trải qua, những thay đổi buộc nó phải tuân theo…vậy mà nó vẫn chưa biết nhiệm vụ cuộc đời của mình là gì.
Thỉnh thoảng nó cũng “giác ngộ” ra được vài “chân lý”, “giá trị của ước mơ bao giờ cũng chỉ mang tính giai đoạn”, như ngày xưa, nó luôn ước mơ có được một con búp bê ngồi trên xe đẩy, đến khi lớn hơn một chút nó lại quên bẵng chuyện con búp bê, ước mơ con búp bê không còn phù hợp với nó nữa, nó bận theo đuổi những ước mơ khác… Nhớ có lúc nó từng nghĩ rất nhiều về một người, những dằn vặt, những mong muốn…rất nhiều, vậy mà thời gian trôi đi, nghĩ lại nó thấy thật nhẹ nhàng, bình thản, không còn khó khăn như trước nữa – một ước mơ không thành.
Lại thêm cái nữa “Cuộc sống là một chuỗi những sự kiện tái diễn” – như đã nói ở trên, có hai cách để nói về những hoạt động trong ngày của một người, nó theo trường phái thứ hai, tức là “vẫn chỉ nhiêu đó”, ngày nào cũng vậy, nó thấy chán. Dù rằng nó luôn có rất nhiều kế hoạch - để thấy mình thật bận rộn và quan trọng - đến nỗi lắm lúc chết ngộp trong cái thời khóa biểu dày đặc của chính mình. Nhưng nó cứ thấy thiếu thiếu một thứ, mà khổ nổi, thứ đó là thứ gì thì bó tay, nó không biết. Nó chưa tìm thấy nhiệm vụ của mình.
Cũng chẳng có gì quan trọng, nó vẫn tiếp tục chạy theo những kế hoạch của mình, cố gắng không để tuột lại sau lưng bất kì ai.
Cho đến một ngày, nó vấp ngã. Hồi còn nhỏ nó ngã nhiều rồi, ngã cầu thang, ngã xe, hoặc ngã từ trên ghế xuống, đủ cả…nhưng chưa lần nào nó ngã đau như lần này. Bận theo đuổi những thứ đâu xa, nó đã đánh mất thứ gần nhất - bản thân. Thất vọng, bất mãn với chính mình, nó thấy thật tăm tối, lại nghĩ đến những con châu chấu, cứ bay tới bay lui, bay xuôi bay ngược, bay hoài có được cái gì đâu. Bế tắc.
Những người bạn xung quanh nó, nó thấy mình thật thua kém. Nó đâu cần những lời an ủi, nó ghét những lời an ủi, bởi khi người ta an ủi nó, tức người ta đang xác nhận lại cái sự thật mà nó muốn dấu nhẹm đi, chỉ là theo một cách tế nhị hơn. Một lần nữa nó lại mơ ước, ước chi thời gian chịu quay lại một chút, cho nó sửa sai.
Nhìn lại những kế hoạch nó dày công lập nên, số lượng đè chất lượng, và chỉ việc gì cảm thấy có lợi cho mình nó mới làm. Đó là phương châm sống của nó. Thế nên nó tự hỏi, nó đang phải trả giá cho lối sống ích kỉ và không thực tế của mình? Thời gian, nó cần thời gian để ngẫm nghĩ lại tất cả. Hình như nó là loại người chỉ khi thất bại mới chịu nhận mình sai, mới chịu tìm cách đứng dậy.
Những “chân lý” nó “đúc kết” được, có lẽ chưa đủ thuyết phục…
Ước mơ, qua khỏi một giai đoạn nhất định sẽ chẳng còn giá trị gì. Trước đây nó cho là vậy, nhưng giờ nó lại nghĩ khác, đó là vì nó chưa từng đạt được điều nó mơ ước. Ngày nào cũng như ngày nào, đó là vì khi mỗi ngày mới đến, nó đều tiếp nhận với tinh thần của ngày hôm qua. Sống hời hợt, nó dần tự đẩy mình ra khỏi đường đua mà bấy lâu nó theo đuổi. Bây giờ nó muốn thay đổi. Nó muốn mỗi khi nghĩ về những ước mơ của mình, nó sẽ cảm thấy hài lòng, hạnh phúc vì đã đạt được. Nó muốn khi một ngày kết thúc, tổng kết lại, nó thấy được những việc đã làm tốt, chứ không phải là đã làm được bao nhiêu việc. Biết ban đầu sẽ nhiều khó khăn nhưng nó vẫn phải làm, vì giờ nó đã nhận thức được nhiệm vụ của nó không phải nằm trong một khe núi vách đá nào đó, cũng chẳng bị ai giấu đi hay do nó lỡ tay làm rơi ở xó xỉnh nào mà không biết. Nhiệm vụ của nó phải do nó đặt ra, và bây giờ, nhiệm vụ đầu tiên là dọn dẹp lại cái mớ hỗn độn vô vị trong con người nó. Nó tin nó làm được vì nó vẫn luôn có những ngày mới ở phía trước…
Lúc bé, có lần coi TV thấy cái cảnh một đàn châu chấu bay qua bay lại đen kịt trên cánh đồng, nó hỏi ba nó: “mấy con đó đang làm gì vậy ba?” – “thì bay” – “bay rồi làm gì?” – “ăn lúa” – “ăn rồi làm gì?” – “thì lại bay” – “sao nữa?” – “ăn” – “sao nó không làm chuyện khác?” – “Chuyện gì? Nó chỉ ăn lúa – bay qua bay lại cho đến lúc chết thôi” – im lặng – “Thì con người mình cũng vậy mà, ăn rồi ngủ - ngủ rồi ăn”, ba chọc nó.
Đó là lần đầu tiên nó nghĩ về cuộc sống, tự nhiên sinh ra, rồi làm cái này cái nọ cho đã, xong đến một ngày lại chết. Nó chả hiểu! Nhưng nó đoán, chắc người ta có mặt trên đời là vì phải làm một nhiệm vụ nào đó.
Lớn lên, bao nhiêu bước ngoặt nó phải trải qua, những thay đổi buộc nó phải tuân theo…vậy mà nó vẫn chưa biết nhiệm vụ cuộc đời của mình là gì.
Thỉnh thoảng nó cũng “giác ngộ” ra được vài “chân lý”, “giá trị của ước mơ bao giờ cũng chỉ mang tính giai đoạn”, như ngày xưa, nó luôn ước mơ có được một con búp bê ngồi trên xe đẩy, đến khi lớn hơn một chút nó lại quên bẵng chuyện con búp bê, ước mơ con búp bê không còn phù hợp với nó nữa, nó bận theo đuổi những ước mơ khác… Nhớ có lúc nó từng nghĩ rất nhiều về một người, những dằn vặt, những mong muốn…rất nhiều, vậy mà thời gian trôi đi, nghĩ lại nó thấy thật nhẹ nhàng, bình thản, không còn khó khăn như trước nữa – một ước mơ không thành.
Lại thêm cái nữa “Cuộc sống là một chuỗi những sự kiện tái diễn” – như đã nói ở trên, có hai cách để nói về những hoạt động trong ngày của một người, nó theo trường phái thứ hai, tức là “vẫn chỉ nhiêu đó”, ngày nào cũng vậy, nó thấy chán. Dù rằng nó luôn có rất nhiều kế hoạch - để thấy mình thật bận rộn và quan trọng - đến nỗi lắm lúc chết ngộp trong cái thời khóa biểu dày đặc của chính mình. Nhưng nó cứ thấy thiếu thiếu một thứ, mà khổ nổi, thứ đó là thứ gì thì bó tay, nó không biết. Nó chưa tìm thấy nhiệm vụ của mình.
Cũng chẳng có gì quan trọng, nó vẫn tiếp tục chạy theo những kế hoạch của mình, cố gắng không để tuột lại sau lưng bất kì ai.
Cho đến một ngày, nó vấp ngã. Hồi còn nhỏ nó ngã nhiều rồi, ngã cầu thang, ngã xe, hoặc ngã từ trên ghế xuống, đủ cả…nhưng chưa lần nào nó ngã đau như lần này. Bận theo đuổi những thứ đâu xa, nó đã đánh mất thứ gần nhất - bản thân. Thất vọng, bất mãn với chính mình, nó thấy thật tăm tối, lại nghĩ đến những con châu chấu, cứ bay tới bay lui, bay xuôi bay ngược, bay hoài có được cái gì đâu. Bế tắc.
Những người bạn xung quanh nó, nó thấy mình thật thua kém. Nó đâu cần những lời an ủi, nó ghét những lời an ủi, bởi khi người ta an ủi nó, tức người ta đang xác nhận lại cái sự thật mà nó muốn dấu nhẹm đi, chỉ là theo một cách tế nhị hơn. Một lần nữa nó lại mơ ước, ước chi thời gian chịu quay lại một chút, cho nó sửa sai.
Nhìn lại những kế hoạch nó dày công lập nên, số lượng đè chất lượng, và chỉ việc gì cảm thấy có lợi cho mình nó mới làm. Đó là phương châm sống của nó. Thế nên nó tự hỏi, nó đang phải trả giá cho lối sống ích kỉ và không thực tế của mình? Thời gian, nó cần thời gian để ngẫm nghĩ lại tất cả. Hình như nó là loại người chỉ khi thất bại mới chịu nhận mình sai, mới chịu tìm cách đứng dậy.
Những “chân lý” nó “đúc kết” được, có lẽ chưa đủ thuyết phục…
Ước mơ, qua khỏi một giai đoạn nhất định sẽ chẳng còn giá trị gì. Trước đây nó cho là vậy, nhưng giờ nó lại nghĩ khác, đó là vì nó chưa từng đạt được điều nó mơ ước. Ngày nào cũng như ngày nào, đó là vì khi mỗi ngày mới đến, nó đều tiếp nhận với tinh thần của ngày hôm qua. Sống hời hợt, nó dần tự đẩy mình ra khỏi đường đua mà bấy lâu nó theo đuổi. Bây giờ nó muốn thay đổi. Nó muốn mỗi khi nghĩ về những ước mơ của mình, nó sẽ cảm thấy hài lòng, hạnh phúc vì đã đạt được. Nó muốn khi một ngày kết thúc, tổng kết lại, nó thấy được những việc đã làm tốt, chứ không phải là đã làm được bao nhiêu việc. Biết ban đầu sẽ nhiều khó khăn nhưng nó vẫn phải làm, vì giờ nó đã nhận thức được nhiệm vụ của nó không phải nằm trong một khe núi vách đá nào đó, cũng chẳng bị ai giấu đi hay do nó lỡ tay làm rơi ở xó xỉnh nào mà không biết. Nhiệm vụ của nó phải do nó đặt ra, và bây giờ, nhiệm vụ đầu tiên là dọn dẹp lại cái mớ hỗn độn vô vị trong con người nó. Nó tin nó làm được vì nó vẫn luôn có những ngày mới ở phía trước…
SAI
“Được thực hiện bởi stsv – www.sangtacsv.com”
UHm, "nó" có lên nhé, chờ tin vui :)