Showing posts with label Người ấy. Show all posts
Em vẫn tin
Em đã dừng lại, ngắm nhìn nó một lúc, nhìn vào tấm hình,nhận ra anh ở đó, nhận ra cái dáng vẻ nghiêm nghị trên cái chau mày đầy căng thẳng của anh. Em biết đó là anh, anh của công việc.
Em vội quá, không quan tâm đến việc add cái facebook của anh nữa. Ừ, như một mũi tên anh ạ, quên bẵng nó và lao vào cuộc hành trình của mình.
Một ngày sau đó, em online, em có quá nhiều thời gian rảnh sau giờ học.
Em nhớ rằng, em đã thấy anh, đâu đó. Em muốn đi tìm anh bởi vì em cảm thấy có cái gì đó ở trong trái tim em nhói lên khi nghĩ về anh. Cái cảm giác hồi hộp, vồ vã cứ len lỏi trong em, cứ như là em đã thích anh, đã thích anh từ lâu rồi vậy, mà hình như cũng là thế anh à.
Em tìm anh, lang thang trên không gian ảo rộng lớn, đi từ trang facebook của người này qua trang của người khác. Những người quen của em, những người tình cờ em gặp trên địa chỉ friends của bạn em. Thật ngớ ngẩn đúng không anh!
Và em đã không tìm thấy anh trong cái thế giới ấy. Cơ hội đã từng đến với em và nó chẳng quay trở lại với em lần nữa. Em chợt nhận ra rằng thế giới này mênh mông hơn em tưởng tượng.
Anh vẫn ở đó, với chức vụ và cái dáng vẻ cao ngạo, ngổ ngáo của mình.Chúng ta chẳng cách xa nhau là bao, vậy mà đôi khi muốn nhìn thấy anh, thật khó! Em đã từng đi qua nơi ấy rất nhiều lần, em đã cố tình đi qua nơi ồn ào ấy với lý do ngớ ngẩn: hóng mát chỉ để nhìn thấy chiếc bàn làm việc đầy giấy tờ của anh… hay chỉ đơn giản là thấy mái tóc đen sì quăn queo của anh nhô lên sau chồng tài liệu cao ngất đó. Em đã từng dừng lại, chờ đợi bước chân anh, chờ đợi cả ánh mắt anh nhìn em như ngày đầu em biết anh. Vậy mà… đáp lại cái dáng vẻ mong ngóng vụng về của em là bước chân của một ai đó, đi ra từ sau cánh cửa đó, không phải anh, và cũng không ai rảnh rang dành cho em một cái nhìn trìu mến cả.
Buồn cười lắm phải không! Bạn bè em chẳng ai biết về anh… Và em giữ anh cho riêng mình như thế đấy.
Đôi lúc muốn trút hết nỗi nhớ khờ khạo ấy cho một người bạn, nhưng em không thể, vì em không có niềm tin vào anh, vào tình cảm của em dành cho anh. Vẫn chưa đủ lớn anh à! Chưa đủ…
Đừng hỏi em thế nào là đủ anh nhá, em không biết phải nói với anh như thế nào, nhưng anh biết không, em mơ hồ nhận ra cần cái gì đó gọi là số phận, là duyên mệnh. Cũng cần cả cái cách anh nhìn em như khi anh vô tình bước qua câu chuyện của chúng em, cái nhìn ngỡ ngàng, ngượng ngùng rồi vồn vã cuốn vào câu chuyện của anh và người bạn bên cạnh.
Chỉ thế thôi anh nhỉ, chẳng có gì ràng buộc, chẳng có gì tạo nên sợi dây vô hình nào để kéo chúng ta lại đâu anh ạ. Nhưng trong một góc nào đó của trái tim mình em vẫn nhen cho bản thân một niềm hy vọng… một ngọn lửa nhỏ đủ sưởi ấm trái tim bé nhỏ của em.
Thế giới thì rộng lớn nhưng những sợi dây nối con người lại với con người thì chằng chịt lắm, em sẽ vẫn vững bước trên con đường riêng của mình. Biết đâu có một ngày em lại vô tình nhìn thấy anh ở đâu đó trên facebook của em chẳng hạn, lúc đó nhớ comment cho em một lời dễ thương vào anh nhé.
Em vẫn luôn tỉn rằng nỗi nhớ sẽ nuôi lớn thêm niềm hy vọng. Niềm hy vọng nếu lớn hơn sẽ trở thành sự thật!
Lần đầu! Viết cho anh

Đã nói là em sẽ cố gắng không nhớ gì đến anh cả nhưng làm sao em có thể khi xung quanh em tất cả những ký ức về anh luôn hiện hữu. Cuộc sống tuy có bận rộn nhưng em vẫn không quên những khoảng lặng để nghĩ về anh. Không biết rằng ở nơi ấy anh có nhớ đến em không? Muốn lắm được một lần gọi điện cho anh, muốn lắm được cùng trò chuyện với anh nhưng không thể. Em ghét lắm, ghét sự ngăn cách bởi địa lý, sự chênh lệch múi giờ...
Anh à, lo cho anh nhiều lắm. Anh cứ bảo rằng đã thích nghi nhưng thật sự thì anh đâu đã thích nghi. Thời tiết khá lạnh đúng không anh, hãy tự chăm sóc bản thân mình, đừng để ngã bệnh và cũng đừng làm việc quá sức anh nhé! Em biết anh cảm thấy rất cô đơn, rất trống trải khi phải xa người thân gia đình, bè bạn. Em cũng biết rằng anh cảm thấy rất buồn rất nản bởi sự thay đổi quá đột ngột về môi trường sống, môi trường học tập bên ấy mặc dù trước đó anh đã chuẩn bị cho mình một tâm lý khá vững chãi để đối diện với tất cả. Thế nhưng em luôn tin là anh có thể vượt qua được, đúng không anh?
Dạo này trời có mưa nhiều hơn, mưa thật buồn anh ạ, có những cơn mưa bất chợt vu vơ đến, cũng có những cơn mưa kéo dài dăng dẳng anh ơi! Bất chợt trong em những ký ức về anh lại hiện về. Em nhớ những lúc giải lao khẽ nhìn sang phía cuối lớp tìm kiếm một bóng hình quen thuộc, em nhớ buổi thuyết trình mồ hôi lấm tấm nơi trán anh, nhớ buổi du lịch biển, nhớ những ngày học thêm cùng anh, nhớ cả những lần lang thang ở ký túc xá đợi anh, đợi nhưng không hẹn, lúc ấy em ngốc lắm đúng không anh?!
Nhanh thật, mới đó mà đã hai năm rồi, chúng ta giờ đây đã là những sinh viên năm hai rồi. Hai mươi tuổi - cánh cửa tương lai đang dần dần hé mở và cũng chính thời khắc này khép lại một thời ngây thơ vụng dại, một thời mộng mơ với những rung cảm đầu đời.
Em không biết là mình đã thích anh từ lúc nào?
Em không biết đó có phải là tình yêu thật sự không hay chỉ là sự “rung cảm nhất thời” của tuổi mới lớn?
Nhưng có một điều mà em biết rất rõ là “em đang rất nhớ anh”, nhớ thật nhiều…
Gửi tặng mối tình đầu

Anh có nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau không?! Đó là ngày Quân Đội Nhân Dân Việt Nam, anh được đơn vị cho về nghỉ lễ. Và chúng ta đã gặp nhau… gặp nhau dưới trời đông với những cơn gió se lạnh, nhưng em biết cả anh và em, hai con tim đang ấm lên và dường như cũng đang cùng nhịp đập.
Ngày đầu gặp nhau, anh không chải chuốt, không ăn diện theo thời trang mà anh khoác trên người bộ quân phục, tóc cắt ngắn với nét mặt ngại ngùng và hơi lúng túng. Lúc đó, em biết mình đã phải lòng anh và em cũng biết mình sẽ không bao giờ quên được cái nhìn trìu mến, ngọt ngào ấy. Đấy cũng là lần đầu tiên em biết rung động, tim đập thật mạnh như sắp văng ra ngoài. Không biết lúc đó anh có nghe thấy không, hay anh cũng như em?!
Hai đứa đã đi dạo khắp Sài Gòn. Em ngồi phía sau, tay nắm chặt áo anh mà trống ngực vẫn cứ rộn rã. Hôm ấy không phải là đêm Giáng sinh nhưng các con phố đều rực rỡ ánh đèn, hết đoàn tuần lôc đến ông già Noel. Chúng ta đã đến ngôi nhà tuyết trắng ngay giữa trung tâm thành phố, cứ như trong mơ và em đã ước thời gian ngừng trôi để em bên anh mãi mãi. Với em lúc đó Sài Gòn thật đẹp và lãng mạn, có lẽ đi bên anh mọi thứ với em gần như hoàn mỹ. Một mùa giáng sinh đẹp nhất, trọn vẹn nhất! Mùa giáng sinh không lạnh! Cảm ơn anh vì điều đó…
Nếu như cái nón là hữu hình, thì cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy là cái gì đó vô hình, em giữ lại nơi anh. Chúng ta còn quá trẻ và cuộc sống luôn không như những gì ta mong đợi. Một đôi bạn trẻ, hai con đường khác nhau. Những hoài bão, mơ ước, sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, cả anh và em không đủ sức để ngăn nó lại.
Em không biết quyết định rời xa anh là đúng hay sai, nhưng cho dù thời gian có quay ngược thì em vẫn làm thế, vẫn gặp anh, vẫn yêu anh.
Không có anh, học kỳ này nặng nề và khó khăn hơn, nhưng em đã vượt qua vì em biết ở một nơi nào đó anh đang cầu chúc cho em, giống như anh đã từng làm.
Giá trị cuộc sống không nằm ở những gì ta đang có mà là những gì ta có được trong đời.
Hãy thực hiện mơ ước của mình vì mỗi người chỉ có một cuộc đời.
Tạm biệt anh! Chàng trai quân nhân…
Windy…......@^@.........
BH - một chiều mưa!

Trời lại mưa!
Nó ghét mưa quá, mưa làm nó buồn, làm nó nhớ vu vơ, nhớ nhà, nhớ trường lớp, nhớ bạn bè, thầy cô và… nhớ hắn.
Nó không biết là mình buồn hay vui nữa, trong lòng nó giờ đây đan xen nhiều tâm trạng quá. Nó thấy mừng, thấy vui, nhưng vẫn thoáng thấy một chút buồn len lỏi đâu đó trong tâm hồn. Thật sự nó buồn hay vui, bản thân nó cũng không hiểu nữa. Cảm giác lạ lắm!
Nó sợ… sợ rằng hắn sẽ không về.
Nó lo lắng, nó lo không biết hắn có bị say khi ngồi máy bay không, liệu hắn có dễ dàng thích nghi được với môi trường, với thời tiết, với khí hậu, với văn hóa, ẩm thực… bên ấy không?
Nó lo quá!
Rồi nó lại thấy buồn! Một nỗi buồn là lạ, không biết buồn vì cái gì nữa? Sao nó lại buồn nhỉ? Lẽ ra nó phải vui chứ?!
Chợt thấy trong lòng khó chịu quá, muốn chạy ngay đến nhà hắn, muốn nói với hắn thật nhiều điều, muốn được nhìn hắn thật kỹ. Hắn đi chỉ một tháng thôi mà, chỉ 30 ngày, chỉ 720 giờ, chỉ 43200 phút, và chỉ 2592000 giây thôi mà sao lâu dữ vậy không biết. Mà cũng lạ thật, mấy tháng trời ở Việt Nam không gặp, nó vẫn thấy bình thường, sao nay chỉ có một tháng mà… ngộ ghê!
Nhưng dù sao thì nó cũng thấy vui đấy thôi, vui lắm, muốn được tiễn hắn, và muốn được tự mình đón hắn trở về.
Hạt mưa đã nhỏ dần, nhỏ dần…
Ai bảo sống là không chờ đợi, nó vẫn phải đợi đấy thôi, điều duy nhất bây giờ nó muốn đợi chính là thời gian. Nó sẽ đợi, đợi một ngày hắn quay lại!
Sad eyes
Cà phê không đường

Xưa kia cô không biết uống cà phê, cho đó là thứ nước đắng nghét vô bổ. Song, khi quen anh rồi, hầu như tuần nào cũng theo anh đến quán, dĩ nhiên sau đó cà phê thành bạn của cô.
Anh là chàng trai ưu tú, đẹp trai, có chí tiến thủ... Khi hai người học đại học, anh đã chú ý đến cô, một cô gái hiền lành có mái tóc đen dài. Cô thường không gây sự chú ý nhưng lại khiến mọi người quan tâm đến mình. Anh bảo: "Vì em mà anh được sinh ra!". Lời nói của anh quả khiến cô rung động.
Thế nhưng quen cô rồi, anh vẫn luôn không chỉ quan tâm đến mình cô. Bạn gái vây quanh anh đếm được hơn tá, anh đều đối xử tốt với họ. 12h đêm, nếu một cô nào đó khóc lóc than buồn chán, anh cũng sẽ lập tức đi ngay. Hoặc như, đang ngồi với cô, và nếu có ai đó gọi điện thoại bảo cần anh, thì anh cũng sẽ không từ chối. Giây đầu anh còn lưỡng lự, phút sau anh đã biến mất.
Cô lẳng lặng đón nhận mọi thứ, không nói năng gì.
Một ngày kia, cô đột nhiên nói: "Em muốn chia tay!".
Anh sững sờ, hỏi: "Anh làm gì sai? Bạn bè cần anh, không thể không đến!"
Cô bình thản khuấy cốc cà phê "Không có đường, đúng không? Uống đi!"
Anh không hiểu ý cô muốn nói, nhưng vẫn hớp một ngụm.
"Đắng quá! Không ngon! Anh thích có đường!" - anh nhăn mặt.
Cô trầm tư, vẽ vẽ ngón tay trên mặt bàn "Cà phê đắng nhưng có dư vị. Anh chỉ thấy đắng. Giống như tình yêu của em và anh, anh sẽ chỉ thấy đắng. Em cũng không thấy ngọt ngào. Cũng chẳng có ấn tượng mạnh mẽ. Vì thế... chia tay thôi!"
Cô bỏ đi. Cốc cà phê đặc quánh lại.
Không quen anh nữa, nhưng cô đã có thói quen đến quán uống cà phê không đường. Thỉnh thoảng nhớ lại chuyện cũ, cô không khỏi cảm thấy đau lòng. Giá như anh biết, cô ghét cà phê đến đâu, mà vì anh, đến cà phê không đường cô cũng đã quen thuộc. Anh vĩnh viễn không quan tâm đến chuyện đó. Mà nếu có, thì một thoáng chốc cũng sẽ quên hết. Con trai thường vô tâm như vậy.
Điện thoại rung lên "Cà phê không đường đắng nhưng có dư vị. Anh đã lỡ bỏ mất dư vị của nó. Hãy cho anh nếm vị đắng cà phê không đường, được không?"
Cô nhìn sang. Anh đang ngồi bàn bên kia, gương mặt trầm tĩnh, có vẻ chững chạc hơn trước nhiều. Cô gửi tin nhắn lại "Cốc cà phê đã đổ rồi. Anh còn muốn uống lại?"
"Vậy thì," anh dịu dàng đến bên cô, "anh pha cho em cốc khác. Đắng ngọt, chúng ta cùng nếm!"
Mắt cô ướt nước.
Có lẽ cà phê không đường bắt đầu ngọt rồi.
Bạn cũng nếm thử xem. Cà phê không đường ngọt hay đắng?
Cà phê đắng!
Bồ công anh trong gió
Gửi cho người muôn lời ướp trong cánh bồ công anh của riêng ta!
Người có hay những gì ta muốn nói, những điều chỉ dành riêng cho người mà thôi.
Hạ đã hong khô những ngày mưa rồi người ạ, người có quên được những ký ức của người để chỉ mãi nhớ nụ cười của ta không?!
Ta ước gì mình có thể là cánh hoa bé nhỏ ấy, ta có thể bay lên cao. Khi lên cao ta có thể thấy nhiều thứ, ta có thể thấy rõ giờ này người đang làm gì. Và ta có thể nhẹ nhàng bay đến bên những song cửa, nơi người thường hay ngồi suy tư ở đấy.
Ta biết chúng ta chẳng thể là gì cả người à, bởi với ta cũng như với người, tình yêu chưa hề quan trọng, chưa hề cần thiết, phải chăng… chỉ là những rung động thoáng qua. Có chăng chỉ là ta thèm cái cảm giác được nghe người gọi một tiếng “em à”, bởi lúc đó là lúc ta thấy mình nhỏ nhoi biết mấy, ta thấy mình thật sự là một người con gái… Ta cũng cần một bờ vai, một cái nắm tay hay đơn giản chỉ là một điểm tựa. Thế nhưng, đó đơn giản cũng chỉ là phút xao lòng! Trở về với ngày thường người và ta là hai con người của hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Người là một đứa con trai nhút nhát, phải không người?! Người sẽ không đủ can đảm nói với ta rằng người thực sự cần ta, mà ta thì không bao giờ nói với người câu nói ấy trước. Người biết là ta không đủ kiên nhẫn để chờ đợi…
Ta chẳng biết liệu cánh hoa ấy có đủ sức để bay đến bên người không nữa. Có lẽ nó đã bay đi được một đoạn đường dài, và vô tình nó bị lạc qua một con đường khác - một con đường thực sự dành cho nó.
Có lẽ cơn gió đã cuốn nó đi rồi người à, cánh hoa không thể nói cho người biết ta nhắn nhủ gì người.Ta chỉ hi vọng người có thể làm được nhiều điều hơn những điều người nói. Một ai đó có thể nghe được những lời nói tận trong trái tim người.
Đêm nay ta lại một mình bên cơn gió đêm mùa hạ.
Mùa hạ lại lặng lẽ trôi qua.
Trong ta rồi chỉ còn những ký ức…
Lời cuối cho một tình yêu

Đêm qua, một lần nữa em lại mơ thấy anh, nhưng đó không phải là giấc mơ anh đến bên em hái tặng nhành hoàng hậu vàng ươm trong sương sớm, hay khi anh giả vờ giận dỗi vì em đến trễ, và ngay sau đó là một nụ cười tươi… Mà em thấy anh khóc, khóc vì em…
Chiều nay, tình cờ em đọc được những dòng tâm sự của anh, một cảm giác nghẹn ngào khó tả… Anh đã từng yêu em?... Vậy mà em đã từng nghĩ rằng anh chẳng bao giờ yêu em. Nhưng anh à, khi em biết điều đó cũng chính là lúc em sắp xa anh…
Đã rất nhiều lần, em tự hỏi: anh có yêu em không? Dẫu biết rằng chúng ta mãi không thuộc về nhau nhưng em vẫn hy vọng – dù hy vọng ấy rất mong manh. Cứ nghĩ rằng em có thể yêu anh trong tâm tưởng, nhưng cuối cùng em nhận ra cả anh và em điều không thể vượt qua.
Em chợt nhớ về những ngày xưa… ngày mà anh và em cùng trú mưa bên hiên, rồi rong ruổi cả ngày vòng quanh thành phố. Sao anh lại tốt với em đến thế, có lúc anh đã làm em cảm động đến muốn khóc và khi ấy em chỉ biết nhìn anh… Yêu anh, vậy thời gian nào em dành cho anh, anh biết không? Trong những giấc mơ và chỉ trong mơ thôi, vì em sợ phải đối mặt với anh, sợ anh biết được tình cảm của mình. Nếu một ngày nào đó, em không còn bên anh nữa em hy vọng anh sẽ không phải nhớ đến em, không phải buồn vì em.
Anh! Thế là ngày mai em đi… Em xin lỗi, em đã làm anh thất vọng. Những ngày qua anh có giận em không? Có lẽ anh giận em nhiều lắm! Em mong nhận được tin nhắn của anh, em bắt đầu nhấn 097… rồi dường như có một cái gì đó đã ngăn em lại, dù trong lòng rất đau nhưng… Anh! em vui… vui vì anh có thể quên rằng anh đã yêu em…
thienthan@...
(Trích Viết cho anh: Mơ và thực)
Guitar buồn!

Một hình bóng hiện ra, dáng dấp ấy, cứ ngỡ đã quên từ lâu rồi thế mà với em bây giờ vẫn như vậy, không một chút đổi khác. Trong ánh sáng nhạt màu sương trăng, anh nở nụ cười với em. Từng nốt nhạc cứ ngân mãi trong lòng em, giữ em lại một thời nông nổi.
Ngày mai em đi

Chiều tà len theo từng con phố nơi bước chân anh về. Mọi thứ như nặng trịt,…như níu rịu bước chân anh. Anh muốn thời gian ngưng đọng, anh muốn lại gặp em. Nhịp sống như kéo dài thườn thượt, anh bước đi…Từng vạt mây như biết anh buồn đến dường nào, thẫn thờ trôi; ánh nắng như bớt vàng đi, và cơn gió làm cay khóe mắt anh.
Tháng sáu đến rồi em ạ! Em đừng buồn vì những tháng ngày xa anh. Anh vẫn thường nói: “Ta có thể yêu nhau trong tâm tưởng…”. Khoảng cách không là gì đối với ta phải không em?
Thời gian cứ xóa dần đi những gì còn loang lổ. Anh liệu còn nhớ anh đã yêu em...? Đâu là khoảng cách cho tình yêu đôi ta: thời gian, không gian, hay thế giới? Ngày em ra đi… ngày mọi thứ như bước sang một trang mới.
Buổi sáng hôm ấy, anh thức dậy thật sớm, bước đi trong tiềm thức…và anh chợt nhận ra anh đã mất em. Anh bật khóc…
Và rồi những ngày sau đó, anh quên đi rằng anh đã yêu em…
Chỉ những góc tối sâu trong tâm hồn, chỉ những góc tối nơi anh trú ngụ, anh lại thấy em rõ ràng với nụ cười tươi rói và ánh mắt em nhìn anh. Chợt giật mình giữa những đêm sâu, chợt giật mình khi thấy bóng ai thoáng ẩn trong cơn mưa chiều…anh lại nhớ em.
June
Chào anh, người xa lạ!

Đôi khi em tự hỏi, mình nên cảm ơn hay trách móc anh. Anh đã cho em thật nhiều cảm xúc, những điều mà chưa bao giờ một cô bé như em hiểu được. Nhưng anh cũng đã mang đến cho em rất nhiều nỗi buồn. Trong cơn mưa em nhớ đến anh, trong niềm vui em nhớ đến anh, trong suy nghĩ em nhớ đến anh. Nhưng có lẽ anh chẳng bao giờ biết đến điều đó. Anh và em, dường như hai chúng ta thuộc về hai thế giới khác nhau. Có những lúc, em muốn nói với anh thật nhiều để rồi trong khoảnh khắc, em nhận ra quá khó để vượt qua khoảng cách giữa chúng ta. Xin lỗi, em không làm được. Em chỉ biết lặng lẽ nhìn anh cười, để tìm kiếm một cái gì đó xa xăm vời vợi… Em biết rằng em cảm thấy an toàn hơn khi được đứng từ xa và nhìn ngắm anh.
Anh biết không, em đang buồn. Em chợt nhận ra rằng mình thật ngốc nghếch. Em vẫn nhớ về một người mà thậm chí em còn không thể gặp họ. Nhưng thật sự, em không biết làm sao để không nghĩ về anh. Anh nói cho em biết nhé? Rằng tại sao trái tim lại thường bướng bỉnh như thế.
Đã bao lần em muốn nói với anh, nhưng em sợ… Để rồi, hôm nay em chợt nhận ra: anh và em chưa bao giờ thuộc về nhau. Đó có lẽ chỉ là những suy nghĩ, những cảm xúc thoáng qua, nhẹ nhàng và đẹp đẽ. Em biết rồi thì em cũng phải nói một điều mà em không muốn nói. Em sẽ nhớ anh nhiều lắm đấy, dù anh không bao giờ biết đến điều đó. Đôi khi em nghĩ đến anh, anh sẽ nghĩ gì khi đọc bức thư này nhỉ? Chắc anh sẽ hỏi “Tại sao lại có một cô bé ngốc nghếch đến thế?” phải không anh? Em viết bức thư này cho anh, dù em không hề muốn anh biết điều đó. Hãy sống thật vui, anh nhé! Em vẫn luôn mong nhìn thấy nụ cười của anh. Anh biết không, thời gian trôi qua rất nhanh và nó sẽ xóa nhòa đi thật nhiều ký ức. Rồi một ngày anh sẽ hiểu được tất cả, nhưng không phải bây giờ.
Chào anh, người xa lạ! Cám ơn anh thật nhiều. Tạm biệt anh. Hãy cứ tiếp tục con đường của mình như trước khi gặp em, anh nhé. Miss you forever!
Nỗi nhớ trôi trong anh
Anh viết lá thư này trên nền nhạc của bài hát “Lời nhắn số 4”. Bài hát làm anh nhớ đến em, và anh bắt đầu gõ những từ này trên bàn phím. Chẳng hiểu sao, mỗi phím... mỗi phím... hình ảnh em lại hiện lên trong anh một cách rõ ràng. Có lẽ, tại anh nhớ em.
Em biết không hôm nay anh không được khỏe lắm. Tại cơn mưa hồi chiều giờ làm anh lạnh run. Tại anh bỗng chốc thèm được đi dưới mưa như những ngày đó, nên giờ anh bị cảm thật rồi em ạ!
Em có nhớ đến anh chăng? Có mà đúng không? Khi người ta nhớ đến một ai đó, người ta thật khó chịu, người ta khó chịu vì không có gì có thể làm nguôi ngoa nỗi nhớ trong người ta, người ta khó chịu vì nhìn đâu, nhìn vật gì người ta cũng thấy người ta trong đó. Em có nhớ đến anh chăng?
Đêm nay, anh lại ngồi dưới tán cây trước nhà. Anh im lặng một cách lạ thường. Anh đứng dậy rồi lại đi lòng vòng, anh tự nắm lấy đôi bàn tay mình, anh cúi xuống rồi lại ngước lên, anh thấy bồi hồi, anh không hiểu nỗi nữa, cứ như anh đang chờ đợi một điều gì đó… bất giác nhận ra là anh nhớ em.
Em có đang lắng nghe những gì anh nói. Giờ đây, anh lại tiếp tục đưa mắt nhìn xung quanh mình, nhìn về cửa sổ, nhìn về một khoảng trời xa thật xa nào đó… có lẽ đó là nỗi cô đơn. Anh lại thở dài, sao mà mỗi thứ trong anh, trong giờ phút này, lại nhẹ nhàng đến thế… chắc tại anh nhớ em.
Nụ cười em thoáng vụt qua, tươi rói, rạng ngời. Em à, anh bệnh thật rồi. Căn bệnh duy nhất chỉ mình em có thể chữa khỏi. “Em mang nỗi nhớ trong anh… ”.
Thôi ngủ ngon em nhé!
June
Kỷ niệm tháng tư
Tháng tư khởi đầu bằng một câu chuyện ngộ nghĩnh. Năm ấy ngày đầu tháng tư là ngày chủ nhật, trên sân trường vắng hoe không một bóng người, dưới gốc cây hoàng điệp già cỗi đang trổ hoa vàng rực có một cô bé đang thẫn thờ ngồi ngắm hoa rơi…
Tháng tư, dù vô tình hay cố ý người ta vẫn cứ bị lừa bằng những câu đùa vô lý như thế. Vậy nên câu chuyện ấy mới được bắt đầu, rằng có một cô bé ngây ngô đến trường vào ngày chủ nhật, bắt gặp sắc rực rỡ tươi tắn của hoa mới chợt nhớ: “Tháng tư rồi, hôm nay là ngày cá tháng tư đây mà…”
…
Tháng tư, con người ta bỗng trở nên rụt rè đến lạ, để bó hoa vàng giấu trong tay và những lời chưa nói cứ thế chôn chặt trong lòng cậu bé, tưởng như nói ra là giả dối, để rồi giữ lại lời chân thật cho mỗi mình mà thôi…
Ngày giữa tháng tư, ngày hoa hoàng điệp nở vàng rực cả con đường đến lớp, trong sân trường trải thảm một màu hoa cũng là ngày cậu bé theo gia đình rời khỏi mảnh đất quê hương bao yêu thương, nơi lưu giấu trong trái tim mười sáu của cậu những kỷ niệm học trò trong sáng ngây thơ, những kỉ niệm rực rỡ một màu vàng hoàng điệp…
Tháng tư, cô bé vẫn đến trường một mình dù không còn ai khẽ gọi: “Nhỏ ơi, chủ nhật đi học bù nghen nhỏ…”. Ngồi nơi gốc cây quen thuộc, cô bé lần giở những trang vở ngày nào, từng đóa hoa hoàng điệp ép khô khẽ rung lên nhè nhẹ, bó hoa mà cô bé nhặt được ở cổng trường vào một ngày thật buồn của tháng tư năm ấy… Bất chợt, một cánh hoa vàng rơi xuống trang vở, khoe sắc vàng sáng lung linh nổi bật giữa những bông hoa đã khô của ngày cũ… “Phải rồi, đến bây giờ tớ vẫn chờ sắc hoa vàng ấy đấy, V ơi…”
Ngô Vũ Nhã Thy
Sinh nhật vui vẻ MNWR

Lại một năm trôi qua nữa, 18 tuổi…
Lại một năm nữa,19 tuổi, sinh nhật năm nay, thật may mắn vì đã được gặp Ngọc, được ngồi viết những dòng này, viết những lời chức tới Ngọc. Cũng chả hỉu sao mình lại viết, đơn giản vì.. mún viết, và thích viết, thế thôi ^^!!!
Uhm…Nói gì bây giờ nhỉ(-.-)?!....
…18 năm qua, 18 ngày sinh nhật qua, được sống trong tình thương yêu bao bọc của gia đình, tình thân mến ngập tràn của bạn bè. Sinh nhật năm nay của Ngọc có lẽ sẽ khác lắm, phải ko?...
Lúc ngồi viết cái này thì còn 5 tiếng 39 phút nữa mới đến sinh nhật Ngọc….Nhưng, mình muốn viết trước…dù là cũng chả biết phải viết cái gì nữa, huhu…(-.-)!!!
Tuổi 19 là tuổi gì nhỉ?! Tuổi 17 bẻ gãy sừng…bò…sữa; tuổi 18 là tuổi trăng tròn, đủ tuổi làm công dân,với những cảm xúc mới lớn; tuổi 20 là tuổi của những ước mơ, hoài bão. Vậy,, tuổi 19 là tuổi của gì nhỉ??!!...Không bit! Thui, bịa vậy…
- Tuổi 19, tuổi vẫn còn dở dở, ương ương, luyến tiếc và yêu thích số 18 tròn trịa chưa muốn rời xa.
- Tuổi 19, tiếp nối những cảm xúc mới lạ của tuổi 18.
- Tuổi 19 đã được nếm trải nỗi buồn vui của cuộc sống, và cả những ngày tháng sống xa quê hương, long bong 1 mình nơi xứ người.
- Tuổi 19 sống nhiệt tình với những ước mơ tuổi trẻ…
- Tuổi 19 sẵn sàng đương đầu với thử thách cuộc sống và tự vượt qua chính mình…
- …vân vân… và… vân vân…
Nhưng mà…
“Mười chín tuổi, ai bảo đã lớn
Tôi nghịch đùa với lũ trẻ con
Ngày tháng hạ vẫn còn rong ruổi
Bao lo toan chưa vướng nét tâm hồn”
Tuổi 19 là thế, nói là đã lớn, nhưng vẫn còn bao nét tinh nghịch , hồn nhiên của thuở nhỏ…Ngọc cũng vậy, Ngọc lúc nào cũng mang 1 vẻ hồn nhiên, vui tươi và một chút gì đó rất con nít, với nụ cười rất tươi luôn nở trên mặt…Nụ cười đó dường như có thể xua tan mệt mỏi cho người khác, ít nhất là với mình…
Uhm…nãy giờ nói lung tung linh tinh lang tang quá!Bây giờ và vấn đề chính vậy...=.=
Sinh nhật 19 tuổi:
- Chào tuổi mới với nhìu niềm vui, Ngọc nhé!
- Chào tuổi mới với những gì tốt đẹp nhất của cuộc sống, Ngọc nhé!
- Chào tuổi mới với một niềm tin vào bản thân, Ngọc nhé!
- Và hãy nhớ rằng…luôn có một người..
Sẵn sàng nghe Ngọc nói.
Lo lắng
Quan tâm
Chia sẻ
…
Muốn nhìn thấy Ngọc cười
Vui vẻ
Hạnh phúc
…
Và lời cuối cùng mà mình muốn nói là”
“HAPPY BIRTHDAY TO YOU!I HOPE YOU WILL BE ALWAYS HAPPY AND FUNNY^^!!!”
Một bữa tiệc nho nhỏ nhỉ:
Đầu tiên là bánh nha:
Uống chút gì nhỉ^^???
Trái cây tráng miệng:
Cuối cùng là quà nè^^!!!
Cuối cùng là vài lời chúc:
- Chúc Ngọc lun lun vui vẻ trong cuộc sống và thành công trong mọi việc.
- Chúc Ngọc hay ăn chóng nhớn, ngoan ngoãn.
- Chúc Ngọc sẽ mãi có được những người bạn tốt nhất.
- CHúc Ngọc “ước gì được đó”, hì hì…
Doremon
Rút lại.

Cho tới hôm nay, có lẽ mình phải chấp nhận rằng mình chịu thua. Mình ghét phải nói như thế. Mình yếu đuối quá chăng. Nhưng... dù sao đi nữa, mình không thể nào nuôi dưỡng cây khi sự sống của cây chỉ tùy thuộc vào mình... Có lẽ thế... Mình không thích nói từ "nếu như". Mình cũng không muốn cây tồn tại trong sự héo úa và khô cằn. Những điều mình ấp ủ, có lẽ chẳng ai hay, mà có lẽ chính người mình muốn nói đến cũng chẳng biết. Đôi khi chính mình lại mâu thuẫn. Mình tự gieo hạt, tự trồng cây, rồi tự ngắt nó đi khỏi tâm trí mình, thật là tội tệ. Nhưng... đâu đây vẫn tồn tại sự sống, mặt trời vẫn mọc hằng ngày, con chim vẫn cất tiếng hót, mọi người vẫn vui vẻ bên nhau... chỉ có mình, chỉ có mình đang trồng cây và ngắt cây đi... im lặng...không ai hay và cũng không ai để ý đến. Đau!
Viết cho anh: mơ & thực
Đêm qua lần đầu tiên anh xuất hiện trong giấc mơ của em - một giấc mơ thật lạ. Chưa bao giờ em nghĩ là mình sẽ mơ thấy anh, nhưng sao hôm nay lại thế?…
Trong lúc nữa mơ nữa tỉnh, anh đã đến đánh thức em…và…
Một buổi sớm mùa đông - ở đây dù không phân mùa rõ rệt nhưng em thích gọi như thế mỗi khi những cơn gió bấc về… Em lại dắt xe ra, thật sự em cũng không biết mình muốn đi đâu - một điều rất tự nhiên em vẫn đi, đi mãi…
Không vội vã, ồn ào như những lần đi học, xe quay chầm chậm từng vòng, từng vòng; được tận hưởng những cơn gió lành lạnh, em cảm thấy tâm hồn mình êm ả biết bao - một cảm giác lân lân, nhẹ nhàng khó tả… Mọi vật dường như rất quen thuộc không phải vì con đường này là con đường đến trường mà là vì… trong giấc mơ, anh đã chở em qua đây cũng vào một buổi sớm mùa đông, lúc ấy chỉ có anh, em và thời gian thì như trôi thật khẽ… Dưới hàng hoàng hậu, anh đã nhẹ nhàng nắm lấy tay em, thì thầm:
- Em có lạnh lắm không?
- Em…
Em nhìn anh và em tin là anh hiểu em muốn nói điều gì. Anh! Bên anh em sẽ không thấy lạnh mà còn thật ấm áp… Rồi cũng không biết từ đâu, anh đã mang đến tặng em một nhành hoa hoàng hậu - trên từng cánh hoa còn đọng lại những giọt sương mai…
Và anh ơi! Ngay lúc này, em cũng đang ngồi dưới hàng hoàng hậu ấy với ánh mắt kiếm tìm và chờ đợi một cái gì đó xa xôi… Có phải em đang chờ một bóng hình quen thuộc sẽ đến ngồi cạnh bên em và mang tặng em một nhành hoa hoàng hậu còn in nguyên sương sớm? Hy vọng

P/S: Thật sự thì ngay cả tác giả cũng không biết mình đang viết gì nữa. Có lẽ chỉ có những ai trong hoàn cảnh đó mới hiểu được cái cảm xúc xen lẫn giữa mơ và thực ấy như thế nào…
Đó không phải là tình yêu

Tôi ấn tượng hắn từ đầu năm lớp 10. Hắn vừa thoáng qua, tôi đã bị thu hút bởi dáng người cao, gương mặt dễ thương và nhất là cái miệng cười có duyên với đôi môi đo đỏ. “Điều tra”, tôi còn biết hắn học rất giỏi nữa. Nói thật, khi ấy tôi có biết bao điều ước: ước gì hắn học cùng lớp mình nhỉ!, ước gì lúc nào mình cũng được gặp hắn, ước gì… và ước gì… Rồi không biết tự bao giờ tôi có thói quen nhìn về phía ô cửa sổ phòng lớp hắn – nơi có cây phượng già với những tán lá xanh rì, ánh mắt dường như kiếm tìm một cái gì đó thân thương lắm…Và tôi luôn mong chờ có một ngày…
Thế là ngày ấy cũng đã đến… Một buổi sáng mùa đông năm cuối cấp, đứng trên hành lang, tôi lại nhìn xa xăm xuống những cây bàng trụi lá, những cành phượng khẳng khiu, yếu ớt nhưng đang cố sức chống chịu với cái lạnh của khí trời trong buổi giao mùa, và tôi thầm nhẩm theo những giai điệu của ca khúc “Rồi Từ Đây” ngọt ngào. Những cơn gió lành lạnh, nhè nhẹ thổi qua làm tóc tôi bay bay vươn lên trên mặt. Bất chợt, tôi phát hiện dưới sân trường có ai đó không biết vô tình hay cố ý đang nhìn tôi cười trìu mến. A! là hắn – Đúng là hắn rồi. Tôi thoáng giật mình, lúng túng vén những sợi tóc “nghịch ngợm” vào vành tai rồi mĩm cười đáp lại. Ngay lúc này, trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi cái nơi mà hơn 17 năm qua nó vẫn cứ ở đó làm tròn nhiệm vụ của mình một cách lặng lẽ, chân run lên và tôi biết chắc rằng mặt tôi đã ửng đỏ vì bất ngờ và hồi hộp.
“Phút ban đầu” đẹp và lãng mạn thế đấy các bạn ạ! Mãi đến sau này khi đã tiếp xúc nhiều với nhau, tôi mới biết là hắn cũng đã “để ý” đến tên của tôi từ cái năm đầu cấp ba ngây thơ đầy bỡ ngỡ ấy – (vì tôi hay hoạt động Đoàn và là phát thanh viên cho chương trình “Phát thanh học đường” của trường mà…). Tôi nhủ thầm, phải chi biết trước thì có lẽ tôi sẽ không đợi đến gần hai năm “tự tìm hiểu” lâu thế đâu; mà có thể bây giờ tôi với hắn đã trở nên rất thân rồi…
Năm 12 – một năm học vô cùng quan trọng, chúng tôi ý thức được việc học và lên kế hoạch rất chặt chẽ: mỗi ngày hai buổi đến trường, cuối tuần sẽ cùng nhau học nhóm để giải bài tập và thảo luận các đề tài mà thầy cô cho ở lớp… và tuần nào hắn cũng dành một buổi tối chở tôi đi vòng vòng khu phố, ghé các quán cóc, hay đi uống loại sinh tố mà cả hai cùng thích… ;dưới ánh trăng huyền ảo và làn gió hiu hiu, hai đứa cùng ngồi ngắm sao, rồi hắn thường kể tôi nghe về các vì tinh tú... Ở bên hắn tôi thật sự rất vui và hạnh phúc. “Lúc đầu tôi chỉ thích hắn nhưng giờ đây thì có lẽ tôi đã yêu hắn thật rồi” Tôi nghĩ vậy. Từ khi quen hắn tôi dường như sống có lý tưởng hơn, học tốt hơn và nhất là có quyết tâm sửa những thói xấu nho nhỏ hằng ngày…
Mặc dù hắn chưa nói với tôi lời nào nhưng tôi cảm nhận được tình cảm của hắn dành cho mình qua cách quan tâm, chia sẻ những niềm vui nỗi buồn, những quan niệm trong cuộc sống, kể cả những dự định của tương lai. Và tôi cũng đã thể hiện tình cảm của mình bằng một hành động cụ thể: Tôi đã thức suốt đêm để tự tay làm tặng hắn một tấm thiệp Valentine “độc nhất vô nhị” – trên đó có biểu tượng của chúng tôi, 2 viên kẹo mút được xếp gần bên nhau (vì chúng tôi hay ăn loại kẹo này khi đi học nhóm mà…), và một điều quan trọng hơn, trên tấm thiệp còn có tên viết tắt của hắn được tôi cố tình ẩn bên trong cũng là tên viết tắt của tôi. Tôi hy vọng là hắn sẽ hiểu…
Và các bạn có tin không? Một cô bé với sức học trung bình khá ở một tỉnh lẻ vùng sâu vùng xa quyết định thi vào một trường đại học ở Thành phố Hồ Chí Minh, chỉ vì… “thần tượng” cũng đăng kí vào một trường danh tiếng ở đó. Thật lòng, tôi không được tự tin lắm ở “quyết định mạo hiểm” này nhưng tôi có đủ nghị lực và biết mình cần phải quyết tâm học tập hơn nữa…
Nhưng các bạn ạ! Thật, có ai đoán trước được chữ ngờ. Chỉ còn một tháng nữa là đến kì thi TN THPT, tôi lại cảm thấy rằng chúng tôi dường như ngày càng xa cách. Có lẽ hắn phải tập trung cao vào việc học nên ít dành thời gian cho tôi, tôi cũng thông cảm và nghĩ về cảnh hai đứa cùng thi đậu đại học. Ôi! Thật hạnh phúc biết bao!... Sau hai ngày, khi đã hoàn thành kỳ thi Tốt nghiệp, tôi vội thay đổi ý định lên thành phố luyện thi mà ở lại trường chỉ vì một lý do đơn giản… hắn cũng ở lại. Tôi vui vẻ, hớn hở tin rằng thời gian này sẽ gắn kết chúng tôi đến gần nhau hơn…
Nhưng điều gì đến rồi cũng sẽ đến. Cho dù tôi có sợ đi chăng nữa thì nó vẫn mãi là sự thật – một sự thật đau lòng… Tôi phát hiện ra rằng: hắn và nhỏ bạn thân nhất của mình đang thích

Những buổi chiều mưa, KTX chỉ còn tôi lại một mình. Tôi đã khóc. Nước mắt tôi rơi cùng từng hạt, từng hạt mưa đang đua nhau rớt xuống ngoài hiên… Tôi đau khổ đến tột cùng. Bao hy vọng ngày nào trong tôi giờ như tan vỡ…
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, lâu lâu hắn mới gọi điện hoặc nhắn tin hỏi thăm tôi một lần. Dù có đôi lúc tôi cũng nghĩ về hắn, về những kỷ niệm đã qua, nhưng khi xa hắn tôi mới biết rằng:… Có lẽ tôi đã ngộ nhận tình cảm của hắn, đó không phải là tình yêu mà đó chỉ là tình bạn giữa hai người khác giới. Tôi đã tự “thêu dệt”, tưởng tượng hóa suy nghĩ của mình mỗi khi nhận được sự lo lắng, những cử chỉ quan tâm của hắn. Và dường như… tôi cũng không còn là chính mình khi “quen” hắn, tôi thầm thay đổi sở thích của mình, việc gì hắn không thích tôi sẽ không bao giờ làm, và tôi đã làm nhiều việc cũng chỉ vì hắn…; để rồi giờ đây, tôi cũng nhận ra: tôi không yêu hắn, nói đúng hơn, tình cảm của tôi là một sự rung động nhất thời xuất phát từ sự ngưỡng mộ, sự quý mến hắn bởi cái tính chu đáo, hay quan tâm đến người khác… Hắn là tấm gương, là động lực để tôi học hỏi và phấn đấu.
Từ tận đáy lòng, tôi thầm cảm ơn hắn vì những gì mà hắn đã làm cho tôi, nhờ hắn mà tôi có được một môi trường học tập tốt với nhiều cơ hội để phát triển bản thân; và trên hết hắn đã giúp tôi hiểu hơn được rất nhiều về sự khác nhau giữa tình bạn và tình yêu. Tôi cũng cảm ơn chính bản thân mình vì nghị lực mạnh mẽ đã vượt qua sự sụp đổ về mặt tinh thần, nếu như lúc trước tôi mất niềm tin hoàn toàn đến nỗi không thể đứng lên được nữa, không quyết tâm học tập thì chắc chắn rằng tôi sẽ không có được như ngày hôm nay…
Qua câu chuyện có thật của mình, tôi muốn gửi đến tất cả các bạn một thông điệp: Tình yêu rất đẹp và cũng thật khó tìm. Tình yêu là duy nhất, nhưng những tình cảm đồng dạng với nó thì có rất nhiều. Các bạn hãy nhìn lại và hãy lắng nghe tiếng nói của trái tim mình… Và cho dù bạn có yêu người ấy thật sự, nhưng người ấy không yêu bạn thì bạn cũng đừng bao giờ tuyệt vọng, đừng đau khổ và đừng cảm thấy nuối tiếc vì vốn dĩ người đó không thuộc về bạn. Tình yêu phải bắt nguồn từ cả hai phía, nếu chỉ có mình bạn “vun đắp” thì cho dù bạn có cố gắng thế nào, cuối cùng tình cảm đơn phương ấy cũng sẽ vỡ tan thành từng mảnh vụn… Bạn cứ nghĩ về quá khứ và hy vọng người ấy quay trở lại? Vậy tại sao bạn không tự mình thoát khỏi cái “vực thẳm đau buồn” ấy - vì “Quá khứ đã là lịch sử, tương lai là một sự mầu nhiệm, còn hiện tại chính là quà tặng của cuộc sống”. Bạn hãy sống tốt, sống thật với chính mình và tin rằng bạn sẽ tìm thấy được một nữa của mình ở một nơi nào đó không xa…
Em - người con gái của tương lai?

Đã từ lâu anh không dám lục lại ký ức của mình bởi một điều: Anh không dám đối diện để biết mình đã hết hay vẫn còn nhớ đến cô ấy. Anh chỉ biết một điều: mọi thứ sẽ không thể trở lại như xưa bởi tương lai phía trước của anh sẽ không có cô ấy. Nhưng những gì đã trải qua sẽ giúp anh sau này có thể yêu em nhiều hơn lúc anh từng yêu cô ấy. Những gì đã trải qua sẽ giúp anh không vấp ngã khi anh tìm thấy em.
Anh không ngại nhắc với em điều đó bởi anh biết những gì anh đang nghĩ, có thể ai đó sẽ nói không thể nào bắt đầu một điều gì đó mới khi tình cảm cũ vẫn còn… với anh thì khác. Anh muốn em biết cả những suy nghĩ đó của anh bởi anh nghĩ em xứng đáng được biết mọi điều về anh phải không em?
Em à, Anh đang thấy cô đơn!
Không phải không có ai bên cạnh anh, anh biết… Nhưng như quy luật của bao đời, ai cũng cần cho mình một tình yêu, giàu hay nghèo, dù sang hay hèn… Anh cũng vậy, anh cần một người yêu anh để anh đặt tình yêu, đặt cả niềm tin và như hy vọng của mình. Tương lai của anh chỉ có thể xây dựng khi có hai người, không thể nào khác, nếu không có em ở bên cạnh, anh không thể làm được điều đó. Trong chính mình anh có một khoảng trống mang tên EM - người con gái của tương lai. Và chỉ có em mới có thể lấp được khoảng trống đó trong anh…
Khi anh gặp những nan đề trong cuộc sống, gặp rắc rối với những mối quan hệ, anh muốn lắm một người để anh có thể nhìn thấy người ta cười hay chỉ thấy thôi cũng đủ để anh quên hết… Anh hay quên những điều thật đơn giản thậm chí chính anh cũng hay viết sai chính tả nữa… ngay cả những gì anh viết đây đôi khi anh cũng muốn có người đọc lại và xem nó có sai chỗ nào hay không. Đó là mong ước trước kia anh nghĩ không khó nhưng giờ anh phải tự hỏi: Bây giờ em đang ở đâu?
Thật không dễ dàng, nhiều khi anh tự hỏi ngày dài hay đêm dài? Anh thấy cả hai… thật dài khi anh cô đơn. Có rất nhiều điều trong lòng anh muốn nói nói với em, muốn cho em biết, những dự định mà anh từng mong muốn. Còn những điều anh sẽ thực hiện với em và cả những đứa con trong tương lai, anh đã chuẩn thật bị nhiều. Ngay cả cách dạy những đứa trẻ anh cũng đã học một cách chăm chú nhất. Anh ước ao có những đứa con tự hào về ba mẹ nó như anh đã tự hào về ba mẹ anh vậy.
Anh cần em! Giờ không chỉ là em, mà còn là niềm tin để anh có thể phấn đấu, sức mạnh để anh có thể vượt qua mọi thứ, niềm tin mãnh liệt vào tương lai của anh, anh cũng muốn chia sẻ với em. Có những điều mà chỉ có em mới có thể thực hiện được….
Em à! Em đang ở đâu?
"Yêu trong đợi chờ"
Gửi tới yêu thương
Gửi tới bạn ta một tấm lòng
Cùng lời xin lỗi, biết được không
Bởi ta đã trót yêu thương bạn
Làm bạn tránh ta chẳng muốn gần
Ta nhớ ta quen bạn năm năm
Bạn thường chở ta đi long nhong
Hàng kem, quán cháo ta rành lắm
Bún ốc, da ua bạn thuộc lòng
Ta nhớ ta thường hay viết thư
Kể chuyện buồn vui chốn giảng đường
Chuyện thơ ta làm đạt giải thưởng
Chuyện chiếc lá rơi, ta vấn vương
Bạn nhận thư ta mà… im im
Chẳng hồi âm, chẳng phúc đáp liền
Nhưng ta luôn biết tấm lòng bạn
Trải rộng cùng ta, chẳng ngại ngần
Rồi một ngày ta chợt nhận ra
Ta bỗng nhớ bạn khi cách xa
Ta nghĩ đến bạn nhiều hơn trước
Và mơ sau này, hai chúng ta…
Ta vội nói với bạn lời yêu
Bạn đăm chiêu và suy nghĩ nhiều
Viết thư cho ta bạn từ chối
Bạn chỉ muốn làm bạn ta thôi
Ta buồn, ta giận bạn thật lâu
Bạn thôi tươi tỉnh mà âu sầu
Và bạn xa ta từ dạo nọ
Ta trốn góc phòng, khóc thật to
Tại sao ta, bạn lại thế này
Hay tại lòng ta đã đổi thay
Chẳng làm bạn, muốn làm người ấy
Bạn xa ta rồi ta mới hay
Bạn ơi, ta làm bạn lại nha
Bạn ở xa, xin tha lỗi cho ta
Tuổi mới lớn thường hay nông nổi
Ta bây giờ… hối hận không thôi
VIOLET ROSE ( Du lịch)