Có bao giờ bạn thấy tim mình “lạc nhịp” trước một ai đó, hay chợt nhớ chợt thương về một “bóng hình” mà bạn đã cảm mến ngay từ lần gặp đầu tiên? Toàn thân bạn có run lên khi “người ấy” nhẹ nhàng nắm lấy tay của bạn?... Và một điều đặc biệt là bạn có từng nghĩ mình đã yêu?...
Tôi ấn tượng hắn từ đầu năm lớp 10. Hắn vừa thoáng qua, tôi đã bị thu hút bởi dáng người cao, gương mặt dễ thương và nhất là cái miệng cười có duyên với đôi môi đo đỏ. “Điều tra”, tôi còn biết hắn học rất giỏi nữa. Nói thật, khi ấy tôi có biết bao điều ước: ước gì hắn học cùng lớp mình nhỉ!, ước gì lúc nào mình cũng được gặp hắn, ước gì… và ước gì… Rồi không biết tự bao giờ tôi có thói quen nhìn về phía ô cửa sổ phòng lớp hắn – nơi có cây phượng già với những tán lá xanh rì, ánh mắt dường như kiếm tìm một cái gì đó thân thương lắm…Và tôi luôn mong chờ có một ngày…
Tôi ấn tượng hắn từ đầu năm lớp 10. Hắn vừa thoáng qua, tôi đã bị thu hút bởi dáng người cao, gương mặt dễ thương và nhất là cái miệng cười có duyên với đôi môi đo đỏ. “Điều tra”, tôi còn biết hắn học rất giỏi nữa. Nói thật, khi ấy tôi có biết bao điều ước: ước gì hắn học cùng lớp mình nhỉ!, ước gì lúc nào mình cũng được gặp hắn, ước gì… và ước gì… Rồi không biết tự bao giờ tôi có thói quen nhìn về phía ô cửa sổ phòng lớp hắn – nơi có cây phượng già với những tán lá xanh rì, ánh mắt dường như kiếm tìm một cái gì đó thân thương lắm…Và tôi luôn mong chờ có một ngày…
Thế là ngày ấy cũng đã đến… Một buổi sáng mùa đông năm cuối cấp, đứng trên hành lang, tôi lại nhìn xa xăm xuống những cây bàng trụi lá, những cành phượng khẳng khiu, yếu ớt nhưng đang cố sức chống chịu với cái lạnh của khí trời trong buổi giao mùa, và tôi thầm nhẩm theo những giai điệu của ca khúc “Rồi Từ Đây” ngọt ngào. Những cơn gió lành lạnh, nhè nhẹ thổi qua làm tóc tôi bay bay vươn lên trên mặt. Bất chợt, tôi phát hiện dưới sân trường có ai đó không biết vô tình hay cố ý đang nhìn tôi cười trìu mến. A! là hắn – Đúng là hắn rồi. Tôi thoáng giật mình, lúng túng vén những sợi tóc “nghịch ngợm” vào vành tai rồi mĩm cười đáp lại. Ngay lúc này, trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi cái nơi mà hơn 17 năm qua nó vẫn cứ ở đó làm tròn nhiệm vụ của mình một cách lặng lẽ, chân run lên và tôi biết chắc rằng mặt tôi đã ửng đỏ vì bất ngờ và hồi hộp.
“Phút ban đầu” đẹp và lãng mạn thế đấy các bạn ạ! Mãi đến sau này khi đã tiếp xúc nhiều với nhau, tôi mới biết là hắn cũng đã “để ý” đến tên của tôi từ cái năm đầu cấp ba ngây thơ đầy bỡ ngỡ ấy – (vì tôi hay hoạt động Đoàn và là phát thanh viên cho chương trình “Phát thanh học đường” của trường mà…). Tôi nhủ thầm, phải chi biết trước thì có lẽ tôi sẽ không đợi đến gần hai năm “tự tìm hiểu” lâu thế đâu; mà có thể bây giờ tôi với hắn đã trở nên rất thân rồi…
Năm 12 – một năm học vô cùng quan trọng, chúng tôi ý thức được việc học và lên kế hoạch rất chặt chẽ: mỗi ngày hai buổi đến trường, cuối tuần sẽ cùng nhau học nhóm để giải bài tập và thảo luận các đề tài mà thầy cô cho ở lớp… và tuần nào hắn cũng dành một buổi tối chở tôi đi vòng vòng khu phố, ghé các quán cóc, hay đi uống loại sinh tố mà cả hai cùng thích… ;dưới ánh trăng huyền ảo và làn gió hiu hiu, hai đứa cùng ngồi ngắm sao, rồi hắn thường kể tôi nghe về các vì tinh tú... Ở bên hắn tôi thật sự rất vui và hạnh phúc. “Lúc đầu tôi chỉ thích hắn nhưng giờ đây thì có lẽ tôi đã yêu hắn thật rồi” Tôi nghĩ vậy. Từ khi quen hắn tôi dường như sống có lý tưởng hơn, học tốt hơn và nhất là có quyết tâm sửa những thói xấu nho nhỏ hằng ngày…
Mặc dù hắn chưa nói với tôi lời nào nhưng tôi cảm nhận được tình cảm của hắn dành cho mình qua cách quan tâm, chia sẻ những niềm vui nỗi buồn, những quan niệm trong cuộc sống, kể cả những dự định của tương lai. Và tôi cũng đã thể hiện tình cảm của mình bằng một hành động cụ thể: Tôi đã thức suốt đêm để tự tay làm tặng hắn một tấm thiệp Valentine “độc nhất vô nhị” – trên đó có biểu tượng của chúng tôi, 2 viên kẹo mút được xếp gần bên nhau (vì chúng tôi hay ăn loại kẹo này khi đi học nhóm mà…), và một điều quan trọng hơn, trên tấm thiệp còn có tên viết tắt của hắn được tôi cố tình ẩn bên trong cũng là tên viết tắt của tôi. Tôi hy vọng là hắn sẽ hiểu…
Và các bạn có tin không? Một cô bé với sức học trung bình khá ở một tỉnh lẻ vùng sâu vùng xa quyết định thi vào một trường đại học ở Thành phố Hồ Chí Minh, chỉ vì… “thần tượng” cũng đăng kí vào một trường danh tiếng ở đó. Thật lòng, tôi không được tự tin lắm ở “quyết định mạo hiểm” này nhưng tôi có đủ nghị lực và biết mình cần phải quyết tâm học tập hơn nữa…
Nhưng các bạn ạ! Thật, có ai đoán trước được chữ ngờ. Chỉ còn một tháng nữa là đến kì thi TN THPT, tôi lại cảm thấy rằng chúng tôi dường như ngày càng xa cách. Có lẽ hắn phải tập trung cao vào việc học nên ít dành thời gian cho tôi, tôi cũng thông cảm và nghĩ về cảnh hai đứa cùng thi đậu đại học. Ôi! Thật hạnh phúc biết bao!... Sau hai ngày, khi đã hoàn thành kỳ thi Tốt nghiệp, tôi vội thay đổi ý định lên thành phố luyện thi mà ở lại trường chỉ vì một lý do đơn giản… hắn cũng ở lại. Tôi vui vẻ, hớn hở tin rằng thời gian này sẽ gắn kết chúng tôi đến gần nhau hơn…
Nhưng điều gì đến rồi cũng sẽ đến. Cho dù tôi có sợ đi chăng nữa thì nó vẫn mãi là sự thật – một sự thật đau lòng… Tôi phát hiện ra rằng: hắn và nhỏ bạn thân nhất của mình đang thích nhau. Cả hai đã “phải lòng” nhau từ trước khi thi Tốt nghiệp. Vậy mà tôi cứ vô tư nghĩ chẳng có việc gì xảy ra. Có lẽ tôi đã quyết định sai khi ở lại. “Một tháng… một tháng” với tôi sao quá nặng nề! Tôi như bị “tra tấn” từng ngày – Ngày tôi phải gượng cười, tỏ vẻ bình thường; tối đến tôi cũng phải “cười” khi hắn đến chở “nhỏ” đi chơi cũng trên chiếc xe đạp ấy và cũng trên con đường thân thuộc ấy…
Những buổi chiều mưa, KTX chỉ còn tôi lại một mình. Tôi đã khóc. Nước mắt tôi rơi cùng từng hạt, từng hạt mưa đang đua nhau rớt xuống ngoài hiên… Tôi đau khổ đến tột cùng. Bao hy vọng ngày nào trong tôi giờ như tan vỡ…
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, lâu lâu hắn mới gọi điện hoặc nhắn tin hỏi thăm tôi một lần. Dù có đôi lúc tôi cũng nghĩ về hắn, về những kỷ niệm đã qua, nhưng khi xa hắn tôi mới biết rằng:… Có lẽ tôi đã ngộ nhận tình cảm của hắn, đó không phải là tình yêu mà đó chỉ là tình bạn giữa hai người khác giới. Tôi đã tự “thêu dệt”, tưởng tượng hóa suy nghĩ của mình mỗi khi nhận được sự lo lắng, những cử chỉ quan tâm của hắn. Và dường như… tôi cũng không còn là chính mình khi “quen” hắn, tôi thầm thay đổi sở thích của mình, việc gì hắn không thích tôi sẽ không bao giờ làm, và tôi đã làm nhiều việc cũng chỉ vì hắn…; để rồi giờ đây, tôi cũng nhận ra: tôi không yêu hắn, nói đúng hơn, tình cảm của tôi là một sự rung động nhất thời xuất phát từ sự ngưỡng mộ, sự quý mến hắn bởi cái tính chu đáo, hay quan tâm đến người khác… Hắn là tấm gương, là động lực để tôi học hỏi và phấn đấu.
Từ tận đáy lòng, tôi thầm cảm ơn hắn vì những gì mà hắn đã làm cho tôi, nhờ hắn mà tôi có được một môi trường học tập tốt với nhiều cơ hội để phát triển bản thân; và trên hết hắn đã giúp tôi hiểu hơn được rất nhiều về sự khác nhau giữa tình bạn và tình yêu. Tôi cũng cảm ơn chính bản thân mình vì nghị lực mạnh mẽ đã vượt qua sự sụp đổ về mặt tinh thần, nếu như lúc trước tôi mất niềm tin hoàn toàn đến nỗi không thể đứng lên được nữa, không quyết tâm học tập thì chắc chắn rằng tôi sẽ không có được như ngày hôm nay…
Qua câu chuyện có thật của mình, tôi muốn gửi đến tất cả các bạn một thông điệp: Tình yêu rất đẹp và cũng thật khó tìm. Tình yêu là duy nhất, nhưng những tình cảm đồng dạng với nó thì có rất nhiều. Các bạn hãy nhìn lại và hãy lắng nghe tiếng nói của trái tim mình… Và cho dù bạn có yêu người ấy thật sự, nhưng người ấy không yêu bạn thì bạn cũng đừng bao giờ tuyệt vọng, đừng đau khổ và đừng cảm thấy nuối tiếc vì vốn dĩ người đó không thuộc về bạn. Tình yêu phải bắt nguồn từ cả hai phía, nếu chỉ có mình bạn “vun đắp” thì cho dù bạn có cố gắng thế nào, cuối cùng tình cảm đơn phương ấy cũng sẽ vỡ tan thành từng mảnh vụn… Bạn cứ nghĩ về quá khứ và hy vọng người ấy quay trở lại? Vậy tại sao bạn không tự mình thoát khỏi cái “vực thẳm đau buồn” ấy - vì “Quá khứ đã là lịch sử, tương lai là một sự mầu nhiệm, còn hiện tại chính là quà tặng của cuộc sống”. Bạn hãy sống tốt, sống thật với chính mình và tin rằng bạn sẽ tìm thấy được một nữa của mình ở một nơi nào đó không xa…
cảm ơn bạn vì bài viết này.Trong lúc mình đang tuyệt vọng và bế tắc nhất,bạn đã tiếp thêm cho mình niềm tin ,một lần nữa rất cảm ơn bài viết của bạn
đã bao giờ bạn thấy tim mình loạn nhịp ... uh, ít nhất cho tới lúc này thì bạn và mình cũng đã từng loạn nhịp vì ai đó... vậy làm thế nào để nhận ra điều quí giá nhất của cuộc sống, của tình yêu, và khi nào thì tình yêu của mình mới là đẹp nhất đây ... Góc nhìn sinh viên sẽ trả lời cho mình chứ...
Tình cảm học trò thật đẹp và đáng nhớ :X.Đọc itazura na kiss,tình yêu cũng xuất phát từ kotoko trc',cô ấy ko thông minh,ko xinh đẹp,ko giàu có...nhưng cô ấy kiên trì,can đảm dám nói lên lòng mình,bị mọi người chê bai và cười cợt.và đã nhận được tình cảm của Naoki đẹp trai,iq 200.happy ending.Yêu thì hãy nói...^^
cam on ban da chia se nhung dieu quy bau cho chung toi,nhung lieu thuoc giup con nguoi ta thoat ra khoi can benh mu quang trong tinh yeu, can benh tinh don phuong, hay trieu chung lam lan giua tinh ban va tinh yeu.Theo toi thi khi minh da chac chan tinh yeu minh gianh cho ai roi thi hay co gang song het minh , vun dap het minh, yeu that long, thi hay chinh phuc nguoi ay,con khong co gi thi hay dung qua khang khit roi lai yeu ban than nhat cua nguoi ta... hay giu khoang cach dung muc nhu nhung nguoi ban.
noi them mot cau: ban la nguoi dang khen , co nghi luc, toi nguong mo ban, chuc ban thanh cong ve moi mat.
đúng là những chuyện như thế này thì nhìu người mắc phải nhưng mức độ thì lại khác nhau.tôi cũng là nạn nhân.(hình như nói hơi quá):D.nhưng thật sự câu chuyện of bạn rất thú vị và nó làm tôi phải suy nghĩ nhìu hơn.cảm ơn bạn!!!
tôi là sinh viên khóa k34 mà,nên chuyện đó cũng vừa trải wa thui.hjhj.(cái nhận xét trên là of tui đó):D
có những thứ đôi khi ta nghĩ là của ta, nhưng lại vụt khỏi tầm tay...xa vời
có những thứ ta lướt qua, nhưng đâu ngờ nó lại chờ ta...thật gần
Khi ta nhận ra tất cả những điều đó....vụt qua...quay lại...tạm thời...vĩnh hằng,tức là ta đã lớn, đã yêu theo đúng ý nghĩa của nó!
uh mình đồng ý với những cảm xúc này mình cũng đã từng gặp rất nhiều trường hợp như vậy! thật sự ranh giới giữa 2 cái đó đôi lúc rất mờ nhạt.phuthuy... đã vượt qua những điều này thật đáng khâm phục! lại còn luôn tươi tắn vui vẻ nữa...chúc phuthuy mãi như vậy! ôi tình yêu thật nhiệm màu, mình đã thấy rất nhiều giọt nước mắt,tuy nhiên ít thấy nụ cười!!!...có lẽ it's not for me.
hii!! đúng thế bạn ạ! ranh giới giữa tình yêu và tình bạn nó rất mong manh, mà nếu như ai chưa từng trải qua chắc là khó biết được. nhìu khi mình thấy nhớ nhớ lắm 1 ng bạn.một ng mình luôn muốn chia sẻ mọi thứ, mình có một ng bạn như thế và mình mong rang tình ban của chúng mình sẽ mãi không thay đổi dù khoang cách về không gian. mình chưa nghĩ đến 2 chữ tình yêu ở đây, vì 2 đứa vẫn đang đi học, time se tra lời cho tất cả. nếu là của mình thì trước sau gì cũng là của mình mà! chúc bạn sẽ tìm được 1 nửa của mình(mình chắc chắn đó)ko sớm thì muộn thôi. hi!! k34 lun nè!!
“Quá khứ đã là lịch sử, tương lai là một sự mầu nhiệm, còn hiện tại chính là quà tặng của cuộc sống”.Đúng vậy đấy phù thuỷ ạ,cuộc sống đã tặng cho chính bạn một món quà rất quý giá rồi đấy,đó chính là sự trải nghiệm đầu đời.Cảm ơn bạn đã chia sẻ,tôi yêu cái tình cảm ban đầu đầy trong trẻo ấy,tình cảm của lứa tuổi học trò,chúc bạn luôn vui và yêu đời nhé
Cuộc sống là một chuỗi những quà tặng mà thượng đế đã bạn tặng cho chúng ta. Bài viết này là một trong những quà tặng đó! Thanks Phu Thuy!
câu chiện của bạn hay lắm, nó rất có ý ngĩa với những người ở trong tình cảnh vậy.chúc bạn mọi điều thánh thiện, may mắn
Pạn của tớ cũng gặp phải hoàn cảnh tuơng tự. Mình sẽ email pài này cho nó. Kảm ơn pạn nha.
tao đây người bạn ktx .đọc bài viết của mày không những tao hiểu mày hơn no cho tao một cảm giác được trở về với ktx những ngày tháng có lẽ là đẹp nhất có những đưá bạn thân yêu nhưng ngày tháng qua rồi sẽ không trở lại đúng không cuộc sống còn có nhiều điều tốt đẹp hơn .tao da nghe ai nói về chuyện đó và hiểu ngầm có lẽ tao biết .mày luôn là tấm gương cho tao học hỏi tao rất thích câu nói cuối bài.
Mình rất xúc động khi đọc bài viết này vì mình cũng gặp trường hợp tương tự như vậy. Mình rất khâm phục phuthuy...mạnh mẽ hơn mình rất nhiều. Mình thật yếu đuối,khi rơi vào tình trạng đó mình chỉ biết khóc thôi.Hihi,cám ơn phuthuy.. đã chia sẽ mong rằng phuthuy sẽ tìm được hạnh phúc thật sự nhé!
Bài vêết rất hay,có chêều sâu về nôi dung âẫn cảm xúc.Và cho mình hiểu được thế nào là tình yêu đích thực mà mình muốn hương tới.Cảm ơn bạn đã chia sẻ với chúng tôi