(Tặng T, tặng V, tặng tháng tư và giấc mơ hoa vàng…)
Tháng tư khởi đầu bằng một câu chuyện ngộ nghĩnh. Năm ấy ngày đầu tháng tư là ngày chủ nhật, trên sân trường vắng hoe không một bóng người, dưới gốc cây hoàng điệp già cỗi đang trổ hoa vàng rực có một cô bé đang thẫn thờ ngồi ngắm hoa rơi…
Tháng tư, dù vô tình hay cố ý người ta vẫn cứ bị lừa bằng những câu đùa vô lý như thế. Vậy nên câu chuyện ấy mới được bắt đầu, rằng có một cô bé ngây ngô đến trường vào ngày chủ nhật, bắt gặp sắc rực rỡ tươi tắn của hoa mới chợt nhớ: “Tháng tư rồi, hôm nay là ngày cá tháng tư đây mà…”
…
Tháng tư, con người ta bỗng trở nên rụt rè đến lạ, để bó hoa vàng giấu trong tay và những lời chưa nói cứ thế chôn chặt trong lòng cậu bé, tưởng như nói ra là giả dối, để rồi giữ lại lời chân thật cho mỗi mình mà thôi…
Ngày giữa tháng tư, ngày hoa hoàng điệp nở vàng rực cả con đường đến lớp, trong sân trường trải thảm một màu hoa cũng là ngày cậu bé theo gia đình rời khỏi mảnh đất quê hương bao yêu thương, nơi lưu giấu trong trái tim mười sáu của cậu những kỷ niệm học trò trong sáng ngây thơ, những kỉ niệm rực rỡ một màu vàng hoàng điệp…
Tháng tư, cô bé vẫn đến trường một mình dù không còn ai khẽ gọi: “Nhỏ ơi, chủ nhật đi học bù nghen nhỏ…”. Ngồi nơi gốc cây quen thuộc, cô bé lần giở những trang vở ngày nào, từng đóa hoa hoàng điệp ép khô khẽ rung lên nhè nhẹ, bó hoa mà cô bé nhặt được ở cổng trường vào một ngày thật buồn của tháng tư năm ấy… Bất chợt, một cánh hoa vàng rơi xuống trang vở, khoe sắc vàng sáng lung linh nổi bật giữa những bông hoa đã khô của ngày cũ… “Phải rồi, đến bây giờ tớ vẫn chờ sắc hoa vàng ấy đấy, V ơi…”
Ngô Vũ Nhã Thy
hic, phu thuy thich hoa hoang hau nhat...