Em đã dừng lại, ngắm nhìn nó một lúc, nhìn vào tấm hình,nhận ra anh ở đó, nhận ra cái dáng vẻ nghiêm nghị trên cái chau mày đầy căng thẳng của anh. Em biết đó là anh, anh của công việc.
Em vội quá, không quan tâm đến việc add cái facebook của anh nữa. Ừ, như một mũi tên anh ạ, quên bẵng nó và lao vào cuộc hành trình của mình.
Một ngày sau đó, em online, em có quá nhiều thời gian rảnh sau giờ học.
Em nhớ rằng, em đã thấy anh, đâu đó. Em muốn đi tìm anh bởi vì em cảm thấy có cái gì đó ở trong trái tim em nhói lên khi nghĩ về anh. Cái cảm giác hồi hộp, vồ vã cứ len lỏi trong em, cứ như là em đã thích anh, đã thích anh từ lâu rồi vậy, mà hình như cũng là thế anh à.
Em tìm anh, lang thang trên không gian ảo rộng lớn, đi từ trang facebook của người này qua trang của người khác. Những người quen của em, những người tình cờ em gặp trên địa chỉ friends của bạn em. Thật ngớ ngẩn đúng không anh!
Và em đã không tìm thấy anh trong cái thế giới ấy. Cơ hội đã từng đến với em và nó chẳng quay trở lại với em lần nữa. Em chợt nhận ra rằng thế giới này mênh mông hơn em tưởng tượng.
Anh vẫn ở đó, với chức vụ và cái dáng vẻ cao ngạo, ngổ ngáo của mình.Chúng ta chẳng cách xa nhau là bao, vậy mà đôi khi muốn nhìn thấy anh, thật khó! Em đã từng đi qua nơi ấy rất nhiều lần, em đã cố tình đi qua nơi ồn ào ấy với lý do ngớ ngẩn: hóng mát chỉ để nhìn thấy chiếc bàn làm việc đầy giấy tờ của anh… hay chỉ đơn giản là thấy mái tóc đen sì quăn queo của anh nhô lên sau chồng tài liệu cao ngất đó. Em đã từng dừng lại, chờ đợi bước chân anh, chờ đợi cả ánh mắt anh nhìn em như ngày đầu em biết anh. Vậy mà… đáp lại cái dáng vẻ mong ngóng vụng về của em là bước chân của một ai đó, đi ra từ sau cánh cửa đó, không phải anh, và cũng không ai rảnh rang dành cho em một cái nhìn trìu mến cả.
Buồn cười lắm phải không! Bạn bè em chẳng ai biết về anh… Và em giữ anh cho riêng mình như thế đấy.
Đôi lúc muốn trút hết nỗi nhớ khờ khạo ấy cho một người bạn, nhưng em không thể, vì em không có niềm tin vào anh, vào tình cảm của em dành cho anh. Vẫn chưa đủ lớn anh à! Chưa đủ…
Đừng hỏi em thế nào là đủ anh nhá, em không biết phải nói với anh như thế nào, nhưng anh biết không, em mơ hồ nhận ra cần cái gì đó gọi là số phận, là duyên mệnh. Cũng cần cả cái cách anh nhìn em như khi anh vô tình bước qua câu chuyện của chúng em, cái nhìn ngỡ ngàng, ngượng ngùng rồi vồn vã cuốn vào câu chuyện của anh và người bạn bên cạnh.
Chỉ thế thôi anh nhỉ, chẳng có gì ràng buộc, chẳng có gì tạo nên sợi dây vô hình nào để kéo chúng ta lại đâu anh ạ. Nhưng trong một góc nào đó của trái tim mình em vẫn nhen cho bản thân một niềm hy vọng… một ngọn lửa nhỏ đủ sưởi ấm trái tim bé nhỏ của em.
Thế giới thì rộng lớn nhưng những sợi dây nối con người lại với con người thì chằng chịt lắm, em sẽ vẫn vững bước trên con đường riêng của mình. Biết đâu có một ngày em lại vô tình nhìn thấy anh ở đâu đó trên facebook của em chẳng hạn, lúc đó nhớ comment cho em một lời dễ thương vào anh nhé.
Em vẫn luôn tỉn rằng nỗi nhớ sẽ nuôi lớn thêm niềm hy vọng. Niềm hy vọng nếu lớn hơn sẽ trở thành sự thật!
tieuthulanhchanh
good luck!
lúc trước đối với mình yêu là một chuyện xa vời, mình chưa bao giờ nghĩ rằng mình phải bị lệ thuộc vào tình yêu, vướng vào làm gì cho mệt,...thong dong tự tại,...nhưng rồi khi đã lỡ yêu rồi, nó đến và bạn không thể nào chối bỏ được, và bạn không còn chống cự được nữa, đôi lúc yêu làm mình thấy ràng buộc đó, nhưng sao mình vẫn muốn yêu...và bây giờ mình đã yêu...
nếu bạn nhớ tên facebook người ấy thì search thử coi bạn ạ. Biết đâu tìm ra đó ^^ (search trên face hen)
những tình cảm của bạn có thể chưa đủ lớn thật, nhưng nó là một dấu lặng làm đệm cho những bước cảm xúc sau này của bạn được thêm phần mạnh mẽ, L tin như vậy.
Mà nè, nếu yêu thì hãy yêu hết mình bạn nhé! ^^
thu*c. te^'+)j U oy, +)u*ng` hj vong. nhju`, co' hoac ko^, noj' lun +)j, bjt' +)a^u laj. hay.
chuc' lucky (*_*)!
hay tin nhu the.
co cam xuc lam
yeu mot nguoi that kho va de nhan ra tinh cam do con kho hon...cam xuc la ko the choi bo nhung neu bo wa thi se an han...duyen phan neu tao ra thi se danh mat la zay do...co len nha..