Anh!
Đêm qua lần đầu tiên anh xuất hiện trong giấc mơ của em - một giấc mơ thật lạ. Chưa bao giờ em nghĩ là mình sẽ mơ thấy anh, nhưng sao hôm nay lại thế?…
Trong lúc nữa mơ nữa tỉnh, anh đã đến đánh thức em…và…
Một buổi sớm mùa đông - ở đây dù không phân mùa rõ rệt nhưng em thích gọi như thế mỗi khi những cơn gió bấc về… Em lại dắt xe ra, thật sự em cũng không biết mình muốn đi đâu - một điều rất tự nhiên em vẫn đi, đi mãi…
Không vội vã, ồn ào như những lần đi học, xe quay chầm chậm từng vòng, từng vòng; được tận hưởng những cơn gió lành lạnh, em cảm thấy tâm hồn mình êm ả biết bao - một cảm giác lân lân, nhẹ nhàng khó tả… Mọi vật dường như rất quen thuộc không phải vì con đường này là con đường đến trường mà là vì… trong giấc mơ, anh đã chở em qua đây cũng vào một buổi sớm mùa đông, lúc ấy chỉ có anh, em và thời gian thì như trôi thật khẽ… Dưới hàng hoàng hậu, anh đã nhẹ nhàng nắm lấy tay em, thì thầm:
- Em có lạnh lắm không?
- Em…
Em nhìn anh và em tin là anh hiểu em muốn nói điều gì. Anh! Bên anh em sẽ không thấy lạnh mà còn thật ấm áp… Rồi cũng không biết từ đâu, anh đã mang đến tặng em một nhành hoa hoàng hậu - trên từng cánh hoa còn đọng lại những giọt sương mai…
Và anh ơi! Ngay lúc này, em cũng đang ngồi dưới hàng hoàng hậu ấy với ánh mắt kiếm tìm và chờ đợi một cái gì đó xa xôi… Có phải em đang chờ một bóng hình quen thuộc sẽ đến ngồi cạnh bên em và mang tặng em một nhành hoa hoàng hậu còn in nguyên sương sớm? Hy vọng ấy thật mong manh phải không anh? Em biết anh mãi mãi sẽ không đến, nhưng sao em vẫn đợi?... Em đã đi theo tiếng gọi của giấc mơ, và phải chăng giấc mơ ấy chính là những cảm xúc từ tận đáy con tim mà em đã không dám nhận, có lẽ nó đã bị kiềm nén đến mức nó đã vỡ tung ra để trong mơ em được gặp anh, để yêu anh và để nói với anh những lời yêu thương mà em nghĩ mình sẽ không bao giờ nói… Trong em, hình như anh luôn hiện hữu, em luôn nhớ về anh, có lúc như rất vô tình em còn gọi tên anh, bên anh em như có thêm niềm tin và nghị lực… Vậy có khi nào anh nghĩ đến em? Có lẽ không và thật sự em cũng mong là thế. Vì em sợ…em sợ… Em không thể và anh cũng không thể… Dẫu biết khi yêu mà không nói là một sự đau khổ, nhưng với em sẽ càng đau khổ hơn nếu như nói ra khi mình biết chắc chắn rằng tình yêu ấy sẽ không đi đến đích… Anh! Em không muốn anh cũng giống như em – hy vọng rồi tuyệt vọng. Vì thế, hãy để cho em đơn phương nghĩ về anh, yêu anh trong mơ và chỉ trong mơ thôi, anh nhé!
Đêm qua lần đầu tiên anh xuất hiện trong giấc mơ của em - một giấc mơ thật lạ. Chưa bao giờ em nghĩ là mình sẽ mơ thấy anh, nhưng sao hôm nay lại thế?…
Trong lúc nữa mơ nữa tỉnh, anh đã đến đánh thức em…và…
Một buổi sớm mùa đông - ở đây dù không phân mùa rõ rệt nhưng em thích gọi như thế mỗi khi những cơn gió bấc về… Em lại dắt xe ra, thật sự em cũng không biết mình muốn đi đâu - một điều rất tự nhiên em vẫn đi, đi mãi…
Không vội vã, ồn ào như những lần đi học, xe quay chầm chậm từng vòng, từng vòng; được tận hưởng những cơn gió lành lạnh, em cảm thấy tâm hồn mình êm ả biết bao - một cảm giác lân lân, nhẹ nhàng khó tả… Mọi vật dường như rất quen thuộc không phải vì con đường này là con đường đến trường mà là vì… trong giấc mơ, anh đã chở em qua đây cũng vào một buổi sớm mùa đông, lúc ấy chỉ có anh, em và thời gian thì như trôi thật khẽ… Dưới hàng hoàng hậu, anh đã nhẹ nhàng nắm lấy tay em, thì thầm:
- Em có lạnh lắm không?
- Em…
Em nhìn anh và em tin là anh hiểu em muốn nói điều gì. Anh! Bên anh em sẽ không thấy lạnh mà còn thật ấm áp… Rồi cũng không biết từ đâu, anh đã mang đến tặng em một nhành hoa hoàng hậu - trên từng cánh hoa còn đọng lại những giọt sương mai…
Và anh ơi! Ngay lúc này, em cũng đang ngồi dưới hàng hoàng hậu ấy với ánh mắt kiếm tìm và chờ đợi một cái gì đó xa xôi… Có phải em đang chờ một bóng hình quen thuộc sẽ đến ngồi cạnh bên em và mang tặng em một nhành hoa hoàng hậu còn in nguyên sương sớm? Hy vọng ấy thật mong manh phải không anh? Em biết anh mãi mãi sẽ không đến, nhưng sao em vẫn đợi?... Em đã đi theo tiếng gọi của giấc mơ, và phải chăng giấc mơ ấy chính là những cảm xúc từ tận đáy con tim mà em đã không dám nhận, có lẽ nó đã bị kiềm nén đến mức nó đã vỡ tung ra để trong mơ em được gặp anh, để yêu anh và để nói với anh những lời yêu thương mà em nghĩ mình sẽ không bao giờ nói… Trong em, hình như anh luôn hiện hữu, em luôn nhớ về anh, có lúc như rất vô tình em còn gọi tên anh, bên anh em như có thêm niềm tin và nghị lực… Vậy có khi nào anh nghĩ đến em? Có lẽ không và thật sự em cũng mong là thế. Vì em sợ…em sợ… Em không thể và anh cũng không thể… Dẫu biết khi yêu mà không nói là một sự đau khổ, nhưng với em sẽ càng đau khổ hơn nếu như nói ra khi mình biết chắc chắn rằng tình yêu ấy sẽ không đi đến đích… Anh! Em không muốn anh cũng giống như em – hy vọng rồi tuyệt vọng. Vì thế, hãy để cho em đơn phương nghĩ về anh, yêu anh trong mơ và chỉ trong mơ thôi, anh nhé!
P/S: Thật sự thì ngay cả tác giả cũng không biết mình đang viết gì nữa. Có lẽ chỉ có những ai trong hoàn cảnh đó mới hiểu được cái cảm xúc xen lẫn giữa mơ và thực ấy như thế nào…
tinh cam xau sac qua! CL do nha! hom nao phai dieu tra moi duoc! heheh! nhugn noi cho cung ma, con nguoi ai cung the! can mot diem tua, doi luc do chi la mot diem tua trong suy nghi, no khong co hinh dang nhung la vugn chac hon bat cu thu j! chuc em vui!
tình cảm sâu lắng quá, một chuyện tình đẹp, nên chuyển thể sang phim hành động xen lẫn hài vui nhộn^^
Cam on moi nguoi da doc bai viet cua phuthuy...@y.c, phuthuy chi co the viet theo suy nghi cua minh - phai "hoa than" nhieu lam do! Nhung phuthuy tin rang se co nguoi cung dong cam voi ban gai ay... Hy vong moi nguoi se ngay cang ung ho bai viet cua phuthuy nha!...
tình yêu cần sức mạnh không? có đó! ai cũng biết là đó chính là tình yêu nhưng ai cũng trải qua cảm giác " sợ"...Nếu may mắn, 1 trong 2 người trải qua cảm giác đó và bày tỏ dù biết trước xác suất thành công là 50% thì có thể sẽ có một tình yêu đẹp, và ít nhất lúc đó thế giới có thêm 2 người nữa hạnh phúc...dẫu biết cảm xúc mang nhiều thăng trầm, sao không thử hết để tận hưởng mùi vị cuộc sống...hãy bày tỏ, hãy một lần thật lòng, thật lòng với ai đó và thật lòng với chính mình!
mình nghĩ chuyện này có lẽ là..ờ...uhm ...rất đạc biệt với tác giả, mong là nó sẽ đi về hoặc mơ hoặc thực như tác giả mong muốn, chớ không vừa mơ, vừa thực, để tác giả phải bối rối!
P/s: thằng Hoàn lanh chanh, dám mạo danh tao comment à!
con gái thật phức tạp nè! cứ như con trai nè. thoải mái hơn ko? mà cũng đúng...mà cũng chẳng rõ...tình yêu mà...bạn từng rơi vào trường hợp họ nhắn tin cho bạn khi họ đang khóc chưa?...con gái à!
mà đôi lúc con trai cũng yếu đuối!
ha ha, để tổng kết lại là: ai cũng yếu đuối hết. Bạn Noname j ơi, sao nghi là bạn tên Ly quá
uhm, cảm xúc lãng mạn thật đấy, có ai chưa từng yêu đơn phương một người chưa? đau khổ lắm không? xin trả lời là có chứ! mỗi khi thấy người đó đi bên cạnh đứa bạn của mình. nhưng nếu nhìn thấy nu cười của người đó thôi, bạn sẽ thấy vui theo đúng ko? thế thì đon phương cũng đâu có lỗi gì đâu, cũng mang lại niềm vui đó chứ! tôi ko khuyên ai đừng yêu đơn phương cả, nhưng hãy yêu thương những người xung quanh nũa nhe! bạn bè, người thân, nếu có thêm time thì yêu 1 ai đó(nếu được)vì tình yêu mang lại rất nhiều sức mạnh đó!
chúc giấc mơ của bạn sẽ thành sư thật vào 1 ngày nào đó!k34
Thật là xúc động!
Bài viết cho người đọc nhiều cảm xúc quá! Ah, không biết chàng trai đó có biết cô gái ấy yêu mình không nữa? Vậy chàng có yêu cô? Và vì sao hai người lại không đến được với nhau? Nếu chàng mà đọc được những dòng tâm sự này thì sao nhỉ, cảm xúc của chàng sẽ như thế nào?... Mình rất rất tò mò đó, ước gì mình gặp được tác giả để mình hỏi và hiểu thêm về cảm xúc nữa mơ nữa thực ấy, và thật tuyệt biết bao khi mình biết chàng trai là ai, mình sẽ gửi cho chàng bài viết này... Có bạn nào giải dùm mình những câu hỏi ấy không? Bài viết hay và sâu sắc quá, mình phải dowm về blog để "pà con" cùng chia sẻ mới được...(Nếu có thể thì STSV giúp mình nhé! Cô gái? Chàng trai?...Chàng trai ơi, bạn đang ở đâu vậy, ở đây có 1 người đang đợi bạn kìa!...)
"Vì thế, hãy để cho em đơn phương nghĩ về anh, yêu anh trong mơ và chỉ trong mơ thôi, anh nhé!".Ai mà không có quyền được mơ và nhất là khi giấc mơ ấy mang đến cho mình niềm hạnh phúc đúng không phù thuỷ?mọi sự vật,mọi cảm giác lạnh lẽo trong giấc mơ ấy rõ ràng đều chạm thật nhẹ vào tâm hồn của cô gái kia,cô đều có thể cảm nhận được,duy chỉ có chàng trai,người cô yêu quý thì xa xăm quá,trong cô độc nhất là sự xâm chiếm cuả cô đơn và giá lạnh.Người ta thường nói tình yêu có nhiều cung bậc cảm xúc mà,phải biết "cô đơn" và "giá lạnh" thì sau này mới thấy hạnh phúc của sự "ấm áp" trong yêu thương chứ
chao Phu Thuy, thiên đường ....nè ^_^ minh` nghĩ người đó cũng đã từng yêu ban, có thể lúc đó chỉ là cảm giác thoáng qua nhưng đó cũng là tình cảm trong sáng,:)không ai biết trước được điều gì đúng không, minh` nghĩ lúc đó 2 b còn nhỏ tuổi mà, bạn trai kia có thể đã thiếu suy nghĩ,nhưng nhiều năm đã trôi qua biết đâu giờ mọi truyện đã khác hi`hi`, tinh` cảm phải được thử thách mới vững bền được. Nếu câu chuyện này có 1 phần nào đó sự thật thì minh` mong ban có thể bảo vệ lấy tình cảm của minh`, hãy giành lại, không có gì là không thể cả dúng không. Hoặc cho minh` thêm 1 cơ hội hoặc nói chuyên thẳn thắng để sau này không phải hối hận. Đúng không, chúc vui. P\S bạn đã bày tỏ tình cảm của minh` bao giờ chưa :)