Ngày … tháng … năm…
Kim đồng hồ vẫn mãi quay và thời gian cứ mãi trôi đi. Một ngày dài, thật dài…
Dưới nền đất ẩm ướt, nghe hơi thở…nghe tiếng chuyển mình, từng hồi … từng hồi. Mầm cây len lỏi qua từng kẽ đất, cố gắng mang hai lá mầm trắng phao như hai cánh hoa tuyết, vươn lên bằng sức lực của thân mình mảnh dẻ, yếu ớt. Chồi non xanh mơn mởn, tràn trề nhựa sống, khẽ run lên rồi mở to đôi mắt long lanh để đón chào một ngày mới. Hạt sương mai đọng trên cành hoa nhài vô tình rơi xuống, đọng lại trên mầm non những hạt ngọc li ti, tắm ánh nắng mặt trời, lung linh, huyền ảo…
Gió nhẹ nhàng thổi qua cành lá, bay bay…nhè nhẹ…
Hôm nay, ông mặt trời không buồn buông những tia nắng chói chang như mọi hôm, chỉ thấy thấp thoáng đâu đó một màu ảm đạm trên nền trời bao la. Con đường thẳng tắp trước nhà cũng không quá ầm ĩ, nóng bức, nằm im lìm bên hai dãi phố. Những ngày cuối năm trôi qua thật nhẹ nhàng, và đâu đó vẫn còn nghe tiếng rạo rực của con tim, như mong chờ, trông đợi một điều gì…
Nghe mùa xuân đến theo từng giây, từng phút, trong từng kẽ lá, ngọn chồi. Đất trời dần chuyển mình, khoác trong mình một tấm áo mới, xanh tươi, dịu dàng và mềm mại. Ta nghe đâu đó trong không gian vang lên khúc biến tấu rộn ràng của một khúc hát mang tên “Khúc giao mùa”…
Cuộc sống xa nhà, con đã dần quen. Những góc phố, con đường, những ánh mắt thân yêu của những con người nơi đây càng làm con không còn cảm thấy bơ vơ, lạc lõng khi không còn bên gia đình, bên vòng tay của cha, của mẹ. Dù biết là thế nhưng tất cả làm sao so sánh được với những thuộc về nơi ấy, nơi con được chào đời và lớn lên, có dòng sông êm đềm chảy tuôn ra biển, có màu xanh của ruộng lúa tít tắp chân trời, có vầng trăng dịu dàng soi sáng con đường đê nằm im lìm, không thở than, buồn bã… tất cả tạo nên một nơi mà ta vẫn thường gọi là…Quê hương…
Quê hương là gì hở mẹ? Mà người ta phải nhớ…phải thương…
Tết này con lại được về quây quần trong không khí ấm cúng của tình thương gia đình. Khung cảnh ngày tết như chợt xuất hiện trước mắt con, vẫn thân quen, gần gũi. Những cánh hoa mai khoác lên mình chiếc áo vàng tươi sáng, và trong ánh nắng mặt trời của buổi sớm mai như càng tô thắm hơn cho sắc màu buổi giao mùa. Đôi lúc, cơn gió nhẹ thì thào, đưa hương hoa lẫn vào trong không gian, bay đi khắp chốn. Gian nhà được quét dọn sạch sẽ từ hôm ba mươi, cánh cửa đã cũ cũng được sơn mới, tươi tắn hơn. Trong bếp, nồi bánh tét sôi sùng sục, tiếng nói cười rôm rả hòa lẫn cùng tiếng củi cháy sáng trong lò, tí tách. Em nhỏ với chiếc áo mới, đến chúc tết ông bà bằng những lời nói thân thương, nồng ấm…
Ôi, ngày tết – ngày con sẽ về…
Nghe thấy thời gian như lắng đọng, từng phút… từng giờ… Dang đôi tay nhỏ bé, ôm lấy cả khung trời bao la…
Kim đồng hồ vẫn mãi quay và thời gian cứ mãi trôi đi. Một ngày dài, thật dài…
Dưới nền đất ẩm ướt, nghe hơi thở…nghe tiếng chuyển mình, từng hồi … từng hồi. Mầm cây len lỏi qua từng kẽ đất, cố gắng mang hai lá mầm trắng phao như hai cánh hoa tuyết, vươn lên bằng sức lực của thân mình mảnh dẻ, yếu ớt. Chồi non xanh mơn mởn, tràn trề nhựa sống, khẽ run lên rồi mở to đôi mắt long lanh để đón chào một ngày mới. Hạt sương mai đọng trên cành hoa nhài vô tình rơi xuống, đọng lại trên mầm non những hạt ngọc li ti, tắm ánh nắng mặt trời, lung linh, huyền ảo…
Gió nhẹ nhàng thổi qua cành lá, bay bay…nhè nhẹ…
Hôm nay, ông mặt trời không buồn buông những tia nắng chói chang như mọi hôm, chỉ thấy thấp thoáng đâu đó một màu ảm đạm trên nền trời bao la. Con đường thẳng tắp trước nhà cũng không quá ầm ĩ, nóng bức, nằm im lìm bên hai dãi phố. Những ngày cuối năm trôi qua thật nhẹ nhàng, và đâu đó vẫn còn nghe tiếng rạo rực của con tim, như mong chờ, trông đợi một điều gì…
Nghe mùa xuân đến theo từng giây, từng phút, trong từng kẽ lá, ngọn chồi. Đất trời dần chuyển mình, khoác trong mình một tấm áo mới, xanh tươi, dịu dàng và mềm mại. Ta nghe đâu đó trong không gian vang lên khúc biến tấu rộn ràng của một khúc hát mang tên “Khúc giao mùa”…
Cuộc sống xa nhà, con đã dần quen. Những góc phố, con đường, những ánh mắt thân yêu của những con người nơi đây càng làm con không còn cảm thấy bơ vơ, lạc lõng khi không còn bên gia đình, bên vòng tay của cha, của mẹ. Dù biết là thế nhưng tất cả làm sao so sánh được với những thuộc về nơi ấy, nơi con được chào đời và lớn lên, có dòng sông êm đềm chảy tuôn ra biển, có màu xanh của ruộng lúa tít tắp chân trời, có vầng trăng dịu dàng soi sáng con đường đê nằm im lìm, không thở than, buồn bã… tất cả tạo nên một nơi mà ta vẫn thường gọi là…Quê hương…
Quê hương là gì hở mẹ? Mà người ta phải nhớ…phải thương…
Tết này con lại được về quây quần trong không khí ấm cúng của tình thương gia đình. Khung cảnh ngày tết như chợt xuất hiện trước mắt con, vẫn thân quen, gần gũi. Những cánh hoa mai khoác lên mình chiếc áo vàng tươi sáng, và trong ánh nắng mặt trời của buổi sớm mai như càng tô thắm hơn cho sắc màu buổi giao mùa. Đôi lúc, cơn gió nhẹ thì thào, đưa hương hoa lẫn vào trong không gian, bay đi khắp chốn. Gian nhà được quét dọn sạch sẽ từ hôm ba mươi, cánh cửa đã cũ cũng được sơn mới, tươi tắn hơn. Trong bếp, nồi bánh tét sôi sùng sục, tiếng nói cười rôm rả hòa lẫn cùng tiếng củi cháy sáng trong lò, tí tách. Em nhỏ với chiếc áo mới, đến chúc tết ông bà bằng những lời nói thân thương, nồng ấm…
Ôi, ngày tết – ngày con sẽ về…
Nghe thấy thời gian như lắng đọng, từng phút… từng giờ… Dang đôi tay nhỏ bé, ôm lấy cả khung trời bao la…
Dyeing – STSV
cảm xúc chân thành, mình thấy nhớ nhà quá...