Tôi bước lên chuyến xe đò, rời Bến Tre lên thành phố, giữa tiết trời trưa mát, hây hẩy cơn gió xuân. Một tuần sao trôi nhanh quá đỗi, nghỉ chưa được bao lâu, mà mới đây thôi học kì hai đã bắt đầu. Xe lăn bánh, quê hương xa dần trong tầm mắt. Lòng tôi buồn vô hạn, cảm giác lưu luyến đầy trong tim. Tôi ngồi lặng, suy nghĩ vẩn vơ, chợt hình ảnh một nhành hoa mai nở sớm lướt qua trước mắt. Tôi vội chồm người quay lại, nhìn thật kỹ, cánh mai vàng mỏng manh rung rinh trước nắng xuân như nhắc tôi “Tết sắp đến rồi!”.
Có cái gì đó thật nôn nao. Bao giờ cũng vậy, mỗi lần nhớ đến Tết là trong tim tôi lại dâng lên cái cảm giác khó tả đó, nhưng năm nay dường như khác mọi năm. Những năm trước, tôi vẫn mong Tết mau tới, mong sớm được chìm trong cái hương vị Tết tràn ngập đất trời, được đi chơi chợ hoa, nhận lì xì v…v… Nhưng trong giây phút này, Tết không đến trong sự thơ mộng đó, mà đến với tôi chỉ trong xúc cảm nhớ quê da diết. Tết là dịp lớn nhất tôi có thể về nhà, ở bên người thân một quãng thời gian dài. Nỗi niềm nhớ Tết hòa trong nỗi nhớ quê của cô sinh viên năm nhất vừa mới xa nhà, chưa quen được thị thành ồn ào, náo nhiệt.
Tôi nhớ tối giao thừa rực rỡ đèn hoa, đông vui, nhộn nhịp, dòng người đổ ra khắp các con đường, háo hức chờ từng giờ khắc cuối năm trôi qua trong đêm tĩnh tại. Tôi nhớ giây phút kim đồng hồ chỉ con số 12, pháo hoa thắp sáng cả một vùng trời thị xã. Trong những giờ phút ấy gia đình tôi luôn ở bên nhau, nói cười vui vẻ. Rồi tôi nhớ sáng mùng một Tết bình yên, con cháu quây quần bên ông bà, cha mẹ, chúc Tết đầu năm. Phong lì xì đỏ thắm luôn là niềm vui nhỏ bé mà to lớn của riêng tôi. Kỉ niệm lại tiếp tục quay về trong nỗi nhớ mông lung. Buổi đi hái lộc đầu năm không bao giờ tôi quên được. Tôi cứ như một đứa trẻ con khi sè sẹ mở chiếc phong bì ghi lời chúc mà tôi vừa hái được. Tôi háo hức, hứng khởi, tự hỏi không biết năm nay mình sẽ nhận được lộc gì, rồi khi biết được, tôi lại hí hửng báo cho cha mẹ. Những lời chúc dẫu biết không là thật nhưng vẫn tạo cho ta cảm giác an bình.
Và sự ấm cúng của những bữa cơm ngày Tết không lúc nào rời bỏ tôi. Mẹ tôi nấu chắc chắn không ngon bằng những đầu bếp trứ danh, nhưng với tôi mẹ lúc nào cũng là người giỏi nhất. Đã lâu rồi tôi không được ăn món ăn mẹ nấu, yêu làm sao, nhớ làm sao vị đắng mà thanh của món khổ qua dồn thịt, vị mặn mà ngọt ngọt bùi bùi của nồi thịt kho tàu, vị giòn giòn của lạp xưởng, vị của Tết quê nhà.
Sắc mai vàng, sắc màu của Tết lại hiện lên khi xe chạy ngang một cây mai của nhà ai. Tôi cười thầm và tự nhủ: chỉ còn tháng hơn nữa thôi là Tết sẽ về. Những nỗi niềm thương nhớ Tết của tôi là nỗi niềm thương nhớ quê nhà. Quả là khi xa ta mới nhớ những cái gì bình dị nhất của quê hương. Và có lẽ bất kì bạn sinh viên năm nhất nào cũng sẽ có cảm giác như tôi khi bất chợt nhìn thấy nhành hoa mai nở sớm… Tết đang về…
Có cái gì đó thật nôn nao. Bao giờ cũng vậy, mỗi lần nhớ đến Tết là trong tim tôi lại dâng lên cái cảm giác khó tả đó, nhưng năm nay dường như khác mọi năm. Những năm trước, tôi vẫn mong Tết mau tới, mong sớm được chìm trong cái hương vị Tết tràn ngập đất trời, được đi chơi chợ hoa, nhận lì xì v…v… Nhưng trong giây phút này, Tết không đến trong sự thơ mộng đó, mà đến với tôi chỉ trong xúc cảm nhớ quê da diết. Tết là dịp lớn nhất tôi có thể về nhà, ở bên người thân một quãng thời gian dài. Nỗi niềm nhớ Tết hòa trong nỗi nhớ quê của cô sinh viên năm nhất vừa mới xa nhà, chưa quen được thị thành ồn ào, náo nhiệt.
Tôi nhớ tối giao thừa rực rỡ đèn hoa, đông vui, nhộn nhịp, dòng người đổ ra khắp các con đường, háo hức chờ từng giờ khắc cuối năm trôi qua trong đêm tĩnh tại. Tôi nhớ giây phút kim đồng hồ chỉ con số 12, pháo hoa thắp sáng cả một vùng trời thị xã. Trong những giờ phút ấy gia đình tôi luôn ở bên nhau, nói cười vui vẻ. Rồi tôi nhớ sáng mùng một Tết bình yên, con cháu quây quần bên ông bà, cha mẹ, chúc Tết đầu năm. Phong lì xì đỏ thắm luôn là niềm vui nhỏ bé mà to lớn của riêng tôi. Kỉ niệm lại tiếp tục quay về trong nỗi nhớ mông lung. Buổi đi hái lộc đầu năm không bao giờ tôi quên được. Tôi cứ như một đứa trẻ con khi sè sẹ mở chiếc phong bì ghi lời chúc mà tôi vừa hái được. Tôi háo hức, hứng khởi, tự hỏi không biết năm nay mình sẽ nhận được lộc gì, rồi khi biết được, tôi lại hí hửng báo cho cha mẹ. Những lời chúc dẫu biết không là thật nhưng vẫn tạo cho ta cảm giác an bình.
Và sự ấm cúng của những bữa cơm ngày Tết không lúc nào rời bỏ tôi. Mẹ tôi nấu chắc chắn không ngon bằng những đầu bếp trứ danh, nhưng với tôi mẹ lúc nào cũng là người giỏi nhất. Đã lâu rồi tôi không được ăn món ăn mẹ nấu, yêu làm sao, nhớ làm sao vị đắng mà thanh của món khổ qua dồn thịt, vị mặn mà ngọt ngọt bùi bùi của nồi thịt kho tàu, vị giòn giòn của lạp xưởng, vị của Tết quê nhà.
Sắc mai vàng, sắc màu của Tết lại hiện lên khi xe chạy ngang một cây mai của nhà ai. Tôi cười thầm và tự nhủ: chỉ còn tháng hơn nữa thôi là Tết sẽ về. Những nỗi niềm thương nhớ Tết của tôi là nỗi niềm thương nhớ quê nhà. Quả là khi xa ta mới nhớ những cái gì bình dị nhất của quê hương. Và có lẽ bất kì bạn sinh viên năm nhất nào cũng sẽ có cảm giác như tôi khi bất chợt nhìn thấy nhành hoa mai nở sớm… Tết đang về…
Phan Nguyễn Lan Hương
cảm xúc trong trẻo thật! Bạn viết hay lắm!