Showing posts with label Truyện ngắn. Show all posts
Truyện ngắn: Mưa mùa thu
:::Mưa mùa thu:::
Ngoài cái nguyên nhân chính đó, còn có 1 thứ nữa khiến tôi thay đổi chóng mặt. Đó là Mưa mùa thu.
Mưa mùa thu là cô bạn học giỏi đứng thứ ba lớp tôi, và tôi từng thừa nhận là tôi thích con gái học giỏi, nên việc tôi có để ý Mưa mùa thu hay không thì cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Và nếu bạn thắc mắc tại sao tôi không để ý những cô bạn học nhất lớp, nhì lớp, thì tôi trả lời rằng, Mưa mùa thu có 1 nét riêng biệt cuốn hút tôi ngay từ lần đầu gặp mặt vào lớp 11.
Mưa mùa thu là học sinh chuyển lớp. Ấn tượng lúc đầu bạn ấy dành cho mọi người là 1 cô bé gọn gàng, nhỏ nhắn và hay cười. Mưa mùa thu rất hay cười. hầu như cái gì cũng cười được. Vì vậy nên tôi chưa hề thấy Mưa mùa thu “đổ mưa” bao giờ.
Thời gian đầu vào lớp tôi, Mưa mùa thu không hề nổi bật gì. Cô bạn ấy không xinh, hai răng cửa lại to như răng thỏ nữa chứ, và chẳng có ai tỏ ra thích bạn ấy. nhưng tôi thì khác. Tôi ngồi gần cuối lớp và nhìn mọi thứ 1 cách bao quát. Tôi thấy Mưa mùa thu hay cho nhỏ bạn trên mượn tẩy, thấy Mưa mùa thu hay lúc lắc cái đầu với những túm tóc xoăn xoăn, thấy Mưa mùa thu hỏi bài thầy giáo trông phát tức, thấy nhiều thứ nữa. Mưa mùa thu ngồi trên tôi. 1 lần tôi bỏ quên viết, loáy hoáy không biết mượn ai, thì Mưa mùa thu chìa ra cây viết và bảo “Cho Hùng mượn nè!”
Đó là mốc thời gian tôi bắt đầu thay đổi bản thân mình từ vị trí cân bằng.
Thời gian trôi đi, tôi cũng thân với Mưa mùa thu hơn. Chúng tôi đã đi học chung vài lần, đi chơi chung vài lần, và gọi điện thoại cho nhau vài lần. nhưng tất cả chỉ có tới như vậy. tôi cũng không đòi hỏi gì hơn, còn có thể là gì nữa chứ. Tôi sợ thêm 1 cái gì khác nữa thì trở thành dư thừa mất. Thế nên trong suốt năm học lớp 11, tôi thương Mưa mùa thu mà không dám nói…..
1 mùa hè trôi qua…… Chúng tôi đều đã là những học sinh 12 chững chạc. Càng ngày tôi càng chăm học 1 cách lạ thường, vì tôi biết Mưa mùa thu chỉ thích những người học giỏi. Tôi cố giải những bài căng nhất rồi đến chờ xem Mưa mùa thu có hỏi tôi hay không. 1 chuỗi những ngày mà nếu Mưa mùa thu không biết thì im lặng nghe tôi giảng và kết thúc bằng 1 lời khen “Hùng giỏi ghê!”, còn nếu Mưa mùa thu không hiểu thì sẽ cùng nhau tranh luận và kết thúc sẽ là “Tui sai rồi, Hùng hay ghê!”vẽ ra trước mắt tôi lãng mạn và đẹp đẽ. Nhưng những tưởng tượng của tôi chả có cái nào là sự thật. Thậm chí Mưa mùa thu càng ngày càng có vẻ hơn cả tôi. đến 1 lúc nào đó Mưa mùa thu sẽ nghĩ tôi chẳng là gì cả, và thế là không chơi với tôi nữa…..
1 lúc nào đó ấy không xảy đến với tôi. nhưng 1 lúc nào đó khác lại đến, và còn tàn nhẫn hơn nhiều nữa.
Ngồi dưới tôi là thằng Minh. Nó học hành chẳng kém tôi là bao. Lúc trước tôi ghét nó lắm, vì nó thuộc hạng thông minh nhưng lười biếng tột độ, bị thầy cô mắng vốn khỏi chê. Nhưng sau này, nhận ra nỗi lòng của nó, tôi mới thấy thương. Xét cho cùng nó cũng giống tôi, ba má nó cũng tai to mặt lớn, học không đàng hoàng thì ổng bả mang tiếng, chịu hết, thế là tôi đâm ra chơi với nó nhiều nhất. gần đây nó ham chơi, hay rủ tôi đi, tôi sợ nó buồn, cũng đi theo, sáng mai lên cô chủ nhiệm trả bài, tôi ậm ừ đọc theo trí nhớ, bị chép phạt đau cả tay. Thế nhưng tôi chẳng thế ghét nó được. Nó như là anh em của tôi vậy.
Nhưng tôi đang mâu thuẫn với chính mình nếu tôi nói tôi không ghét thằng Minh.
Lý do ư? Còn gì nữa ngoài Mưa mùa thu, cô bạn bàn trên, đã dành những sự quan tâm đặc biệt cho thằng bạn thân tôi 1 cách kín đáo và tình cờ, tưởng đâu tôi không hề hay biết..
1 ngày đến lớp hai người đó hay gây gổ với nhau về tất cả những gì hiện diện xung quanh. Từ cái chuyện bôi bảng, đến xả rác [Mưa mùa thu rất ưa sạch sẽ], đến tiền nong [thằng Minh là tổ trưởng], đến cây viết chì, cây thước. tôi biết là nếu không quan tâm tới ai, bạn thậm chí chả them để ý xem hôm nay người đó có mặt trong lớp không nữa là. Còn Mưa mùa thu thì khác. Tôi biết Mưa mùa thu hay quay xuống bàn dưới là để nhìn xem thằng Minh đang làm gì. Tôi cũng biết Mưa mùa thu hay cười lặng lẽ 1 mình khi thằng Minh lên trả bài hay thuyết trình, tôi thì nhìn nó ngố không chịu được. Chẳng lẽ con gái thích con trai ngố hả trời?
Tôi sẽ vẫn cư xử bình thường với thằng Minh và cả Mưa mùa thu nếu như cái ngày hôm đó không xảy ra.
Đấy là 1 ngày thứ hai như mọi ngày đầu tuần, nhưng khác ở chỗ ông trời buồn bực gì đó mà bầu trời xám xịt mây đen. Tâm trạng của tôi cũng không tốt lắm. Mỗi lúc như vậy tôi thường đưa mắt về phía Mưa mùa thu. Chợt bỗng nhiên tôi thấy hôm nay Mưa mùa thu không giống thường lệ nữa. Không còn cười đùa với ai, nhìn cô bạn cứ buồn buồn, và rất ra dáng có tâm sự gì gì đấy. Ra chơi, tôi kéo vai thằng Minh hỏi gặng:
- Ê Minh!
- Gì vậy mày?
- Mày chọc giận gì Mưa mùa thu vậy? sao nhìn nó buồn buồn…
- Tao có làm gì nó đâu. chắc tại hôm nay không kiếm chuyện cãi nhau nên nó buồn đó, her her!
Nghe giọng nó mà muốn đấm cho 1 phát. Nó làm như ai cũng có khả năng làm cho con gái “cười 1 mình” như nó. lần trước tôi hỏi bạn thân của Mưa mùa thu, rằng thằng Minh có gì mà làm cho Mưa mùa thu phải hay chú ý tới vậy.
- Vì Minh có sức cuốn hút rất lớn- nhỏ bạn sau 1 hồi chống cằm đăm chiêu suy nghĩ- trả lời.
- Hả??? – tôi chỉ có nước chào thua- Sức hút rất lớn? Nghĩa là sao?
- Nghĩa là- nhỏ bạn lại đăm chiêu 1 hồi- là không có gì đặc biệt về ngoại hình nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác đặc biệt về tính cách của mình.
Tôi ngẫm nghĩ câu nói ấy đến cả ngày. thằng Minh đúng là chả đẹp trai, còn thua cả tôi nữa, không phải khoa trương chứ. Nhưng nó cười thì nhìn y như thằng ngố, và được cái đầu óc thông minh có hạng luôn. Tôi thông cảm cho nó vì hoàn cảnh nó giống tôi nhưng điều đó không có nghĩa là tôi hoàn toàn không coi nó là đối thủ.
Tôi vào lớp, nhìn Mưa mùa thu đang đọc quyển “My beloved” màu xanh da trời nhạt, chắc cũng hợp với tâm trạng cô bạn lúc này. Tôi đến bên Mưa mùa thu, và gợi chuỵên, tôi hỏi về những buổi học thêm, giờ đây tôi càng mong muốn có mặt ở những nơi có bóng dáng Mưa mùa thu, dù chỉ để làm những bài tập mà tôi đã nhừ như cháo. Mưa mùa thu nói chuyện với tôi mà như chẳng nói với ai, trả lời những câu hỏi của tôi 1 cách máy móc, và cô bạn cứ nhìn bâng quơ ra phía sau lưng tôi, mà cơ hồ như tôi quay lại thì sẽ bắt gặp ngay thằng Minh đang ngồi đâu đấy. thật là bực mình!
Tôi định giành 1 chỗ gần Mưa mùa thu trong giờ chàocờ sau đó, nhưng lại muốn nói chuyện về mấy cái game mới hơn, nên ngồi gần lũ bạn ở cuối lớp. không sao, ở đây tôi có thể quan sát được Mưa mùa thu. Thật là lạ, tôi thấy Mưa mùa thu ngồi ở hàng bên trái. Tôi ngồi ở hàng bên phải. Và phía trên tôi, ngay chỗ Mưa mùa thu ngồi dóng ngang qua, là cái tướng “ta đây” thấy ghét của thằng Minh. Phải công nhận là từ hồi tôi phát hiện mình “thích” 1 người con gái, tôi không còn chơi thân với nó nữa. Nghĩ thì cũng buồn. Nhưng biết sao được. “Tình địch” mà người ta hay nói tới trong mấy vụ đánh ghen chắc cũng giống tôi với thằng Minh lúc này đây.. Tôi mải bàn về chuyện súng M4 hay súng ngắm trong trò chơi CS mà quên mất để ý xem thằng Minh có “giở trò” gì hay không. Đến khi tôi nhìn lên thì đã hết mất bốn mươi lăm phút, và đột nhiên tôi thấy Mưa mùa thu chạy một mạch vào phía cửa lớp. Còn thằng Minh thì nhìn với theo sau với một vẻ mặt kì lạ mà tôi chẳng thể hình dung được ý nghĩa đằng sau nó. Tôi chạy theo Mưa mùa thu, để lại thằng Minh chỉ đạo trực nhật và nhìn tôi với khuôn mặt kiểu như “Nhờ mày hết đó!”
???
Bốn mươi lăm phút tiếp theo của tiết sinh hoạt sao mà trôi qua thật nặng nề. Giờ phút này tôi không còn cái thú nhìn những lọn tóc xoăn xoăn của Mưa mùa thu bàn trên nữa, vì nó không lúc lắc cái đầu mà cứ ngồi im lìm như tượng đá, nên những lọn tóc kia chẳng còn ý nghĩa gì với tôi. Thằng Minh thì vẫn như thường. Thật lạ là nó hầu như chẳng bận tâm chuyện gì xảy ra cho Mưa mùa thu.. Chờ mãi cũng đến lúc ông gác cổng già đánh hồi trống ra chơi. Cũng như tôi, như chỉ chờ có thế, Mưa mùa thu lẳng lặng đi ra cửa mà không nói tiếng nào. Tôi chạy theo.. Hàng cây bằng lăng sát phòng thầy Hiệu trưởng đang khoe mình trong gió đu đưa nhìn rất thích. Cơn gió mùa thu đôi khi làm người ta bỗng dưng lành lạnh sống lưng, như lúc này vậy. Nhìn Mưa mùa thu nhỏ xíu, trong bộ áo dài trắng, và ở cạnh những thiên thần li ti màu tím, lòng tôi chợt dâng lên một tình cảm khó mà gọi tên.. Tất nhiên là dành trọn cho cô bạn nhỏ bé kia rồi….
Tôi thu hết can đảm, chầm chậm bước lại và ngồi xuống bên băng ghế đá dưới tán cây bằng lăng. Vờ như không biết gì, tôi gạ chuyện:
- Sao hôm nay Mưa mùa thu không nói chuyện với thằng Minh nữa vậy?
Mưa mùa thu không trả lời.
- Sao không nói gì vậy? Nó chọc Mưa mùa thu hả? Để tui cho nó một trận. Cứ nói đi!!
Vẫn không nói tiếng nào.
- Hmmm thôi thì cứ cho tui ngồi đây vậy.
Đến lúc ấy, Mưa mùa thu cũng chỉ khẽ gật đầu. Tôi có cảm giác cô bạn không nói được gì. Hoặc nói ra và sau đó sẽ bật khóc. Hoặc không để cho người ta thấy sự yếu đuối của mình. Tôi biết cô bạn luôn thích tỏ ra mạnh mẽ như vậy. Ngốc thật!......
.......................
Hôm đó tôi đã ngồi cạnh bên ngắm hoa bằng lăng cùng Mưa mùa thu đến hết giờ ra chơi và rồi cùng cô bạn quay lại lớp, vẫn không nói tiếng nào. Phần còn lại của buổi học diễn ra rất bình thường, thiếu niềm vui nho nhỏ hằng ngày. Buổi tối, khi đang ngồi chơi game, tôi nhận được điện thoại của thằng Minh.
- Eh mày, hồi nãy mày nói gì với Mưa mùa thu ngoài ghế đá?- Minh hỏi nhỏ.
- Chẳng gì hết. Vậy tao phải hỏi mày đã nói gì với nhỏ hồi chào cờ vậy?- tôi vặn lại.
- … Ừ thì.. Hôm qua, nhỏ nói là..nhỏ thích tao. – thằng Minh ngập ngừng
- Rồi sao?? tôi hỏi mà như có gì nghẹn ở cổ họng.
- Tao nói là tao không đáp lại tình cảm của nhỏ được. Nhưng vì không muốn nhỏ khó nghĩ, tao nói là tại tao thích nhỏ khác.
- trời đất! – Sự thật thà của thằng bạn làm tôi tức phát điên.- Vậy nhưng mày có thích nhỏ hay không?
- Tao..có thích. Nhưng nghĩ lại cũng giống thích mấy nhỏ khác thôi à.
Tôi dập máy. Và không nghĩ được gì nữa . Vừa tức thằng Minh, tôi vừa thầm cảm ơn nó. Vì nó không đáp lại tình cảm của nhỏ, nên tôi mới…có cơ hội. Nhưng chứng kiến nhỏ buồn như lúc sáng, tôi lại càng thêm đau lòng. Thằng Minh cũng vậy. Hơn ai hết, tôi biết nó không dành tình cảm kiểu như tôi cho bất kỳ đứa con gái nào cả. Nó thật là vô tâm vô tư, ai cũng chơi thân. Không như tôi, tôi thích Mưa mùa thu rất lâu rồi, mà nào dám bày tỏ với nhỏ đâu. Lỗi này âu cũng là do tôi, là con trai mà hèn nhát. Biết thằng Minh như vậy, mà tôi vẫn không khuyên can Mưa mùa thu, để nhỏ phải buồn. Nếu tôi nói, thì Mưa mùa thu sẽ không còn cười nữa. Nhưng những nụ cười ấy sao mà đáng yêu biết bao! Làm sao tôi có thể nhẫn tâm làm nhỏ không cười được nữa? Rốt cuộc cũng chỉ có một mình tôi sai mà thôi…
Hẹn một ngày nào đó, trên góc phố có cây hoa bằng lăng với những thiên thần li ti màu tím
Tôi sẽ nhìn thật sâu vào mắt nhỏ, và sẽ nói “Mưa mùa thu,….” rằng tôi rất mến em.
Mày học làm gì cho phí phạm*

Phút cận kề cái chết
Nó hoang mang, bất an vô cùng. Mỗi lần như thế cơ thể nó lại phồng to lên không kiểm soát. Nó tự hỏi: giới hạn nào dành cho cơ thể của nó đây. Nó muốn la hét, gào thét, xé nát cái cơ thể đang phình to của mình. Nó nghĩ thà bây giờ để cho nó vỡ

Nó tuyệt vọng vì cái cơ thể xấu xí, đầy sẹo, đang phình to không giới hạn. Nó nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm một chút ánh sáng dịu mát có thể dịu nỗi đau của cơ thể. Nó reo lên. A. Nhưng tiếng “ A” chưa kịp thoát ra đã phải lơ lửng nơi cửa miệng - thì ra là ảo giác.
…Càng lúc càng to. Cái cơ thể nhưng muốn nuốt chửng cả khoảng không bao bọc xung quanh - ngôi nhà để nghỉ ngơi của nó. Nó không còn nhìn thấy gì cả ngoài màn đêm và những giọt nước mắt của mình. Nó mơ màng. Có phải nó sắp chết. Nó sắp phải từ giã cõi đời rồi sao?
Nó cười mỉa mai cuộc đời ngắn ngủi của mình. Nó nhắm đôi mắt của mình để chờ đợi một sự giải thoát. Nó nhớ lại những kí ức ngày xưa, những kỉ niệm đẹp đẽ mà nó cố gắng gìn giữ, những mong đợi, niềm tin mà nó cố gắng đạt được, những kì vọng của mọi người mà nó cố gắng ghi nhớ…nó cảm thấy cơ thể của mình như đang bay bổng, nhẹ dần. Nó nghĩ chắc mình sắp lên thiên đường. Nó chờ đợi…trong im lặng. Nó chờ mãi, chờ mãi. Nhưng kìa, lạ thay, nó vẫn không nhìn thấy những thiên thần. Nó mỉm cười buồn bã, chắc thiên đường không có cửa cho một linh hồn tội lỗi- chết vì lo lắng, bất an…
Nhưng rồi nó nghĩ. Đành phải chờ quỷ đến dẫn đường, cũng phải thôi-hình phạt cho những kẻ chạy trốn khó khăn, tuyệt vọng vì cuộc sống. Nó chờ. Nhưng sao không có động tĩnh gì cả. Tuyệt vọng nó mở mắt. Kì lạ thay. Nó reo lên. Cơ thể nó đã xẹp xuống rồi. Những vết thương cũng đang liền lại. Nó băn khoăn không hiểu tại sao. Nó ngồi ngẫm nghĩ. À! Thì ra nó sống được nhờ nhớ đến những điều tốt đẹp. Nhưng sau đó nó ngẫm nghĩ. Nó còn phải chiến đấu nhiều-vì bất an không bao giờ quên lối.
Thời áo trắng
Ngày ấy, như bao học sinh trung học khác, tôi rất mong muốn được vào đại học. Ba tôi nói “khi vào đại học, có nghĩa là con đã trưởng thành. Ba sẽ không còn phải lo lắng cho con như lúc trước, và lúc ấy con sẽ bắt đầu một mình bước vào thế giới mới, chuẩn bị cho một cuộc hành trình dài c

Hồi đó tôi non nớt lắm, cứ nghĩ chỉ cần vào đại học, mình sẽ được sung sướng không còn bị ba mẹ quản. Ngày ấy tôi cứ thoải mái với các bạn, chúng tôi chơi nhiều trò lắm. Nào đá cầu, nào nhảy dây, nào đuổi bắt, thậm chí còn ... đánh nhau. Tôi – một con bé rất hiếu động quậy phá, không biết nể sợ ai là gì. Bạn bè rủ tôi làm gì là tôi làm liền, rủ tôi chơi gì là tôi chơi liền. Có lần vào giờ ra chơi bọn con trai lớp tôi thường chơi rượt bắt. Rượt bắt mà mang dép thì làm sao mà chạy. Thế là bọn họ hò nhau bỏ dép ra, để lên bãi cỏ. Đến khoảng 25 phút sau, khi sắp đánh trống, đám con trai quay lại tìm dép. Nhưng ô kìa! Tại sao mỗi đứa chỉ còn lại một chiếc. Thế là cả đám đi tìm. Tìm dưới cống không có, tìm trên bãi cỏ, bụi rậm cũng không có “ơ, lạ chưa kìa” một thằng trong đám đó la lên, đó là Tuấn, học sinh nam lùn nhất lớp tôi. Cả nhóm quay lại nhìn, sao lại có một học sinh nữ ngồi một mình trên ghế đá nhỉ. Mà sao trên môi cô nàng lại khoác lên một nụ cười bí hiểm thế. Đám con trai la lên “chúng tôi không muốn nhảy lò cò, bởi vì chúng tôi muốn đi một giò, hãy trả dép cho chúng tôi”. Cô học sinh không trả lời, cả bọn dáo dác nhìn quanh. Một lúc sau, cười đã cô mới bật mí: lúc nãy khi thấy cả đám bỏ dép ra, ML (là tôi) đi mách thầy giám thị. Thầy đã “chôm” mỗi đôi một chiếc để đem bán “ve chai”, lấy tiền sung vào công quỹ nhà trường. Đám con trai tá hỏa vội lên phòng giám thị xin lại. Nhưng thôi rồi, dép ơi, chú đồng chí nhỏ, đã đi mất rồi. Thầy giám thị đã lấy tất cả dép thu được. Nhìn thấy khuôn mặt ỉu xìu của tụi con trai, tôi rất hả hê. Thế là tụi nó biết được một bài học không nên bỏ dép trong giờ ra chơi.
Gần trường tôi có một cánh đồng, ở đó rất thoải mái không có nhà không có tiếng ồn, đặc biệt ở đây có một cây đa rất lớn, tán rộng, ngồi dưới cây rất sướng. Vào các buổi trưa rất nóng, lớp tôi rủ nhau ra đó chơi. Chúng tôi, khoảng 30 đứa mang theo, nào là nước dừa nào bánh ra đó chơi. Một đám gồm 10 người chia làm hai nhóm, con trai thì xắn ống quần, xắn tay áo, con gái cũng vậy và còn lấy hai tà áo dài cột ngang hông bắt đầu…vật nhau.
Nguyệt – đứa con gái to nhất trong đám nữ đã làm đo ván mấy đứa con trai liền. Những đứa khác không thích bạo lực thì tụm năm tụm ba nói chuyện. Có đứa thì rủ bạn trai bạn gái của nó chui vào các hốc cây (chẳng là dưới cây đa lâu lâu lại có một cái lỗ hổng đủ 2 đến 3 người chui vào) “tâm tình”. Lâu lâu, mấy đứa tinh nghịch lại cầm nguyên cái vỏ dừa khô ném vào trong đó, có khi mấy đứa chơi trốn tìm lại vô tình chui vào trong. Lúc ấy tôi bảo đảm cũng có một tiếng la muốn nổ đầu vang lên. Chẳng là hốc cây tối qua, mấy đứa chui vào không nhìn thấy mấy đứa bên trong, cứ tưởng bị ma cây bắt. Sau sự hiểu lầm ấy là bắt nguồn một tràng cười rộn rã của chúng tôi vang lên. Và thế là cả bọn lại kéo nhau tụm lại một chỗ, đem đồ ra ăn.
Vào cái ngày cuối năm học, khi biết mình đã đậu đại học, tụi tui vừa mừng vừa bùi ngùi khi nhận ra mình sắp phải chia tay nhau. Mấy giọt nước mắt lăn trên má vài học sinh, cái ngày chúng tôi mong từ lâu có lẽ lại là cái ngày buồn nhất của chúng tôi. Nhóm tôi gồm năm đứa: Quyên, Hà, Ngọc, Thảo và tôi cùng bước ra sân trường vừa ngắm hoa phượng nở. Mỗi đứa tôi đang theo đuổi một ý riêng của mình. Mặc dù buồn nhưng có lẽ người buồn nhất là Thảo - bạn thân nhất của tôi. Ba mẹ thảo sắp sang Pháp nên nó cũng phải đi theo. Một số con trai trong lớp tự nhiên ùa ra ngoài trêu chọc chúng tôi. Đang vui, Quyên, con bé mít ướt nhất lớp chực khóc, cả đám hoảng hốt xin lỗi, dỗ dành. Hóa ra nó khóc không phải bị trêu chọc mà do nó đang sợ đến thời khắc 12 giờ-là giờ mà chúng tôi bắt đầu phải chia tay nhau. Dù chúng tôi có chia tay nhau nhưng tụi tôi còn có thể liên lạc. Còn Thảo sang Pháp thì đâu thể còn biết để liên lạc. Chợt, Thảo lên tiếng: “hay là tụi mình hái hoa phượng đi’. “Đúng rồi”-Toàn hưởng ứng. thế là cả nhóm hè nhau trèo lên cây vặt cành. Thầy giám thị bước ra la tụi tôi. Ngọc-một trong đám con gái sụt sùi: “thầy ơi, cho tụi em hái đi. Sang năm tụi em đâu còn ở đây để hái nữa.” Đôi mắt thầy long lanh, có lẽ thầy sắp khóc. Thầy chợt quay đi: “thôi, cho tụi bay hái đó. Nhớ đừng vặt trụi hết. Đồ đám học sinh nghịch hơn quỷ sứ.” Chúng tôi khúc khích cười, cười đến nỗi Khường-cậu học sinh đang leo trên cây xém nữa thì tuột tay rơi xuống vì đau bụng. Tiếng trống trường vang lên. Đám học sinh ùa ra ngoài. Nhìn quanh tôi thấy đứa nào cũng ngân ngấn nước mắt và cả tôi cũng vậy. Lạ thật, bình thường tôi quậy là thế, mong được nghỉ hè là thế mà lại rơi nước mắt vì sắp “bị nghỉ hè”. Cô hiệu trưởng bước lên bục nói trong loa “Hôm nay các em đã sắp bước ra khỏi ngôi trường này, dù sau này các em đi đâu, đây sẽ vẫn sẽ là ngôi trường cấp 3 mà các em đã học. Mong sao các em sẽ không quên. Chúng tôi sẽ vẫn chào đón khi các em về thăm trường”. Cả đám học sinh cùng nấc lên nghẹn ngào. Tiếng chuông reo lên báo hiệu thời gian nghỉ hè, thời gian rời khỏi ngôi trường này đã đến. Thảo nấc lên to nhất, cả đám ai cũng hiểu là Thảo sắp phải đi rồi, Thảo nói : “Mình đi rồi các bạn đừng quên mình nha”. Không ai nói nhưng tất cả cũng đểu hiểu “Tụi tao sẽ không quên mày đâu”. Nhỏ Hạnh lớp trưởng kiếng cận bước tới chìa một cành hoa phượng đỏ chói trước mặt Thảo “Đây, tao tặng mày, chúc mày lên đường bình an”. Cái con Hạnh miệng lúc nào cũng chua như chanh thế mà hôm nay cũng bắc chước con Quyên khóc nhè.
“Thôi, đã đến giờ thiêng rồi, chúng ta hãy cùng về nhà, ăn miếng bánh, uống miếng nước, và đi ngủ để chiều dậy mọi chuyện đã đâu vào đấy. Tất cả sẽ như là giấc mơ trôi qua và hãy cùng nhau bước vào một thành phố mới với nhiều điều mới lạ” - Tuấn lùn lên tiếng. Cái thằng này lúc nào cũng biết ăn với uống. Nhưng nó nói cũng đúng. Mọi người chia tay nhau trong lưu luyến. Đúng 5 giờ sáng hôm sau, Thảo đã cùng ba mẹ lên đường bay đến Pháp. Trong lòng tôi tự nhiên có một cảm giác thật trống vắng. Thảo đã đi, các bạn đã đi hết và tôi cũng vậy. Chúng tôi đã lần lượt rời khỏi trường. Đã từ biệt cái thời áo trắng nghịch ngợm thuở nào cũng giống như tôi đã ép cành hoa phượng hôm trước bẻ trên cây vào tập. Đó sẽ là một trong những kỷ vật quý giá thời học sinh mà tôi còn có thể giữ lại.
Đã thấm thoát gần 2 năm trôi qua bây giờ tôi đã là sinh viên năm 2. Dù vậy nhưng cứ mỗi lần thấy hoa phượng nở đỏ rực trên bầu trời, lòng tôi lại nhớ đến các bạn, nhớ đến Thảo, nao nức những kỷ niệm mơn man của tuổi học trò. Những ký ức luôn đọng lại trong tôi, không bao giờ phai nhạt giống như nó mới xảy ra vào ngày hôm qua…
Ôi ! thời áo trắng thuở nào nay còn đâu!...
Nhớ...
Chiều, một cơn mưa thu Sài Gòn chợt đổ, tôi ngồi lặng lẽ trên gác trọ tầng hai mà nhìn ngắm đường phố Sài Gòn. Không hiểu mưa buồn hay tâm trạng tôi buồn, nhưng dường như mọi thứ có vẻ hững hờ với nỗi lòng của cô sinh viên năm nhất lần đầu tiên học trọ xa nhà. Tôi còn nhớ ngày lên đường đi học, tôi đã nhận được rất nhiều lời an ủi, động viên từ gia đình, bạn bè, thầy cô. Những lời thân yêu của mẹ ngày nào giờ lại trở về mồn một trong tim tôi “giờ đã là sinh viên, đã thành người lớn rồi, phải biết tự lo cho bản thân, sống tự lập và gắng học thật tốt để mẹ yên tâm nhé con”. Tôi đã cất bước ra đi trong niềm hân hoan của con bé mười bảy, tự tin, đam mê và đầy năng động với biết bao dự định, bao ước mơ, hoài bão. Nhưng giờ tất cả, tất cả nay đã tan thành mây khói.
Mưa, nhưng sức lan toả của nó không đủ làm dịu đi cái xô bồ của Sài Gòn. Sài Gòn vẫn vậy, vẫn tấp nập như người ta thường ví, “một hòn ngọc viễn đông” thực thụ. Dường như chỉ riêng tôi lại cảm thấy mình quá lẻ loi, cô đơn như thế giới này chỉ còn mình tôi tồn tại mà thôi, không có mẹ, tôi gặp không biết bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu thứ tôi phải lo, phải nghĩ, tiền, nhà trọ, ăn uống…Rồi những ngày đầu tiên tới giảng đường, lạ bạn, lạ trường, lạ thầy cô, lạ cả cách học “kỳ quặc” làm tôi không sao nhồi nhét kiến thức vào đầu nữa, tự dưng tôi thấy chán quá chừng. Tôi luôn tìm cho mình một góc thật khuất để ngồi, để mà buồn tư lự một mình. Tôi không tự tin để giao tiếp với bất kì ai, vì nhiều lí do nhưng có lẽ là cả bởi tiếng nói đậm chất miền Trung của tôi nữa. Đó là tiếng nói xứ Nghệ, tôi thấy tiếng nói đó cũng ấm áp, dễ thương đó chứ, nhưng sao nghe tôi nói bạn bè tôi chỉ lắc đầu rồi cười thôi! Và có lẽ cũng vì thế mà tôi thấy mình càng trở nên bơ vơ lạc lõng hơn. Rồi thời gian dần cũng trôi qua, tôi cũng đã dần bắt nhịp được cuộc sống nơi đây, tôi đã biết tự đi chợ, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa vào những thời gian rảnh rỗi, những công việc trước đây tưởng chừng như “xa xỉ” đói với tôi. Giờ mới thấu hiểu được nỗi vất vả của mẹ ngày xưa.
Ngày lại ngày trôi qua, tôi đã gặp nhiều bạn cũng sống trong cảnh xa nhà, tôi bắt đầu tìm thấy sự đồng cảm, sẻ chia, tôi trở nên hoà đồng và tự tin trong giao tiếp với mọi người, bật mí là lớp 66 của tôi cũng vui không kém gì cái thời “nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò”. Các bạn cũng đã có thể nghe được tiếng nói của tôi, và tôi phát hiện ra ở mỗi bạn những tính cách dễ thương lắm. May mắn hơn tất cả, tôi đã gia nhập vào ngôi nhà sáng tác sinh viên, đã gặp rất nhiều anh chị, bạn bè thật tốt, họ luôn mang trong mình bầu máu nóng của những sinh viên kinh tế, trong trái tim tôi, họ sẽ luôn và mãi là tri kỷ, họ đã cho tôi tìm lại cảm giác của một gia đình thực thụ sau hơn hai tháng xa nhà, được chở che yêu thương, được quan tâm, hỏi han và còn được nhiều nhiều hơn thế nữa! Tôi cảm nhận thế nào là cuộc sống sinh viên “vui có, buồn có, học hết sức nhưng chơi cũng hết mình”, để tôi hiểu ra rằng nó còn thật nhiều thú vị, hấp dẫn đang chờ tôi khám phá.
Hôm nay là chủ nhật, tôi đã đến sinh hoạt với sáng tác sinh viên, tôi được chơi, được nói, được cười đùa thoả thích và được cả “bị thương” nữa. Đau chút xíu nhưng niềm vui đã khoả lấp hết nỗi đau, nhường chỗ cho những tiếng cười giòn tan một góc công viên. Và có lẽ sinh viên đã vượt lên cả quỷ ma để dành ngôi vị “quán quân” luôn rồi.
Sài Gòn hôm nay thật nhiều nắng, không biết nắng của đất trời hay tâm hồn tôi đã tràn ngập nắng, nhưng dù bây giờ có một cơn mưa chiều bất chợt đổ, thì tâm trạng của những ngày đầu tiên ấy cũng sẽ trôi lùi về dĩ vãng, nay chỉ còn là hoài niệm mà thôi!
Lưu Thị Mai – lớp 66 khóa 35
Viết cho người phụ nữ của con

Mẹ tôi

Dì tôi
