Breaking News

Tran Chi Thien Tran Chi Thien

Home , , � Mẹ tôi

Mẹ tôi


"Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa,
Miệng nhai cơm bún, lưỡi lừa cá xương"
"Gió đưa cây cửu lí hương,
Xa cha xa mẹ thất thường bữa ăn
Sầu riêng cơm chẳng muốn ăn,
Đã bưng lấy bát lại dằn xuống mâm"

Có lẽ khi đọc những câu ca dao trên, trong mỗi chúng ta ai cũng nhớ về người mẹ của mình. Nguời luôn bên ta mỗi khi ta khóc, dỗi vì bị ngã khi mải chơi với bọn trẻ trong xóm; người luôn thức trắng đêm để canh chừng giấc ngủ cho ta khi ta bị sốt vì ngày hôm trước không nghe lời mẹ dặn, đi tắm mưa với thằng bạn thân; người luôn là đầu bếp tuyệt vời nhất trong mắt chúng ta. Riêng tôi, tôi chỉ muốn nói với mẹ tôi rằng "con yêu mẹ nhiều lắm". Đến bây giờ, khi đã là sinh viên năm thứ 2, khi phải sống xa nhà, khi đã phải tự lo toan cho chính cuộc sống của mình tôi mới thấy hết được sự quan tâm, sự yêu thương của mẹ dành cho tôi.
Mẹ tôi là người con thứ hai trong gia đình có bảy
anh, chị em và là chị cả trong gia đình. Là chị cả, mẹ phải là người lo cho những người em, phải giúp ông bà ngoại trong công việc gia đình. Theo lời kể của bà ngoại, ngay từ lúc còn bé, mẹ tôi đã rất nhanh nhẹn và biết việc, mọi công việc trong gia đình từ thổi cơm đến quét nhà, từ chăn bò đến bắt cá rồi cả việc trông em, tất cả đều do mẹ làm ngay từ khi chỉ chưa tròn 10 tuổi. Mẹ nấu ăn cực ngon. Nhớ lúc còn ở nhà, được ăn những món mẹ nấu- nào là sườn rim, canh chua, đậu hũ rán…tuy chỉ là những món ăn dân dã nhưng sao mà ngon thế. Thuở bé, tôi rất kén ăn rau. Tất cả các loại rau, chỉ cần thấy bóng dáng chúng trong bữa ăn là thế nào tôi cũng tìm cách không ăn hoặc là cố gắng gắp ra cho bằng được dù chỉ là cọng hành nhỏ nhất. Vậy mà, đến giờ tôi lại ăn được hầu như mọi loại rau (nghe rất oai nhỉ). Mẹ tôi có tài thuyết phục rất tuyệt và cực kì tâm lý. Cứ mỗi lần tôi không ăn rau là mẹ lại bảo rằng "con mà không ăn là không đi lớn (đi "hát" đó) được đâu", hay kiểu như " ăn rau đẹp da, đẹp tóc; mẹ xem con dạo này đầu tóc có vẻ khô quá rồi đó", hay "con biết không? Người Nhật Bản thông minh là do họ ăn tàu hủ nhiều đó”. Sao hồi đó, tôi cứ nghe lời mẹ, bị thuyết phục một cách rất nhanh chóng trước lời khuyên của mẹ vậy nhỉ? Những câu nói đó không biết từ khi nào tôi đã ghi nhớ và thuộc làu làu.
Tuổi thơ tôi còn là những đợt ốm kéo dài. Lúc còn nhỏ, tôi là đứa trẻ có thể gọi là suy dinh dưỡng nặng, hết đợt ốm này đến đợt ốm khác. Và mẹ tôi luôn phải thức suốt đêm để canh cho tôi ngủ, xem tôi có bị sốt cao quá hay không. Mẹ luôn quan tâm từng li từng tí đến sức khỏe của tôi, nào là sắp đến kì thay răng chưa, hôm nay có uống nước đá nhiều không, thực đơn hôm qua cho thằng Tí là gì…Mẹ còn là bác sĩ của gia đình với những bài thuốc thảo mộc đơn giản nhưng cực kì hiệu nghiệm nào là tỏi, ném giã nhuyễn để hạ sốt; nào là nước chanh, cháo hành nóng, nước lá sả với bồ kết để giải cảm. Dù có lịch sử bệnh án khá li kì như vậy nhưng tôi lại ít khi phải uống thuốc tây, chỉ cần với những bài thuốc của mẹ là tôi đã có thể chạy nhong nhong ngoài phố chơi đùa rồi.
Mẹ tôi còn rất hay kể chuyện thời tôi còn nhỏ cho tôi nghe. Có lần tôi làm biếng đi học, vậy là mới nói với mẹ rằng:" mẹ ơi! Mẹ đẹp như nàng công chúa í" nhưng khi bị mẹ la mắng, vậy là tôi liền nói" mẹ xấu như bà phù thủy á!". Sao hồi đó tôi ngây ngô, khờ đến thế nhỉ? Ngay cả bây giờ tôi cũng chẳng nhớ nữa vậy mà mẹ vẫn nhớ. Mẹ nhớ tất cả những gì liên quan đến những người con của mẹ-chúng đã khóc lóc làm nũng như thế nào, chúng hay làm gì, chúng thích ăn gì, từ lúc chập chững biết đi đến lúc khôn lớn, lúc nào chúng vui, lúc nào chúng buồn, năm lớp 1 con đã khóc khi đuợc cô giáo bế thế nào khi mà mẹ phải bỏ việc chỉ để đến trước cổng trường xem ngày đầu tiên đi học của con trai bé bỏng của mẹ, năm lớp 7 con đã khóc thế nào khi biết tin thi rớt học sinh giỏi, năm lớp 12 con đã cười tươi thế nào khi biết tin con đã thi đậu đại học. Từng chặng đường trong tuổi thơ tôi luôn có hình bóng của mẹ, lúc tôi vui cũng như tôi buồn, lúc tôi thành công hay thất bại. Mẹ luôn biết cách dạy cho tôi những bài học cuộc sống xen vào trong mỗi câu chuyện mẹ kể mà như mẹ thường nói là mẹ cũng thường được bà ngoại kể chuyện cho mẹ nghe khi còn thơ ấu. Những câu chuyện đó làm cho tôi yêu gia đình và yeu cuộc sống mình hơn.
Ai cũng bảo tôi giống mẹ. Mà con trai giống mẹ thường yếu đuối, người ta bảo vậy. Nhưng tôi đã thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi là con của mẹ, tôi nhận thấy tôi giống mẹ ở cả cách suy nghĩ, cái cách mà mình quan tâm đến gia đình, nghĩ về những người thân của mình. Tôi cảm ơn mẹ nhiều lắm.
Giờ khi đã là sinh viên, khi chỉ biết đến mì tôm, mì cua và mì bò 3 bữa một ngày, khi không được ai quan tâm chăm sóc khi bị đau ốm, khi không còn được ăn những món ăn do mẹ nấu, khi không được nghe mẹ kể chuyện, không được thấy nụ cười của mẹ tôi chỉ muốn hét to lên rằng:"Con nhớ mẹ nhiều lắm". Nhiều lúc nghe mẹ căn dặn nên làm thế này, nên làm kia vẫn như ngày nào qua điện thoại, tôi chỉ muốn nói với mẹ điều đó nhưng rồi lại thôi. Chặng đường vẫn dài lắm và tôi chỉ biết tự nhủ hãy cố lên, hãy sống, học tập và làm việc thật tốt để cho mẹ vui lòng. "Con yêu mẹ nhiều lắm".

Ngọc Linh

0 comments to "Mẹ tôi"

Leave a comment