Breaking News

Tran Chi Thien Tran Chi Thien

Home , � [Blog cảm xúc] Về quê.

[Blog cảm xúc] Về quê.

Đã hết tháng Mười một. Người ta tất bật làm cho xong công việc cuối năm để có nhiều thời gian hơn bên gia đình, hoặc cố làm thêm ca để có tiền sắm sửa năm mới. Tôi biết, với rất nhiều người, hạnh phúc vào thời điểm này là kiếm được nhiều tiền để sửa sang nhà cửa, sắm chiếc ti vi, điện thoại,..nhưng nhiều người không biết rằng với sinh viên xa nhà như một số người bạn tôi, hạnh phúc là có tấm vé tàu về quê ngày Tết.

Ngày hôm đó, bạn tôi xách xe đạp từ Phú Nhuận sang tận ga Sài Gòn để xếp hàng mua vé từ tám giờ sáng. Quê nhỏ ở Quảng Nam. Nghe nhỏ kể, mỗi năm chỉ được về nhà có hai lần, hè, và Tết, như phần lớn sinh viên xa nhà đều như vậy. Tôi thấy nụ cười tươi trên gương mặt khi nhỏ ra khỏi nhà. Nhưng, mười một giờ trưa, nhỏ về, im lặng, rồi ngồi ngay góc bàn học lấy ảnh gia đình ra xem. Hỏi mới biết, nhỏ đã đăng ký được vé, nhưng rồi trông thấy một bà cụ tóc bạc, tay run run, nhỏ thương và nhường vé lại. Tôi nhớ tới bức ảnh chụp một người phụ nữ lớn tuổi mệt mỏi chờ đến lượt mua vé trên báo Tuổi trẻ hai ngày trước. Ngậm ngùi. Có rất nhiều người đã phải đặt mua vé trên mạng, và cũng chưa chắc gì sẽ nhận được. Một tháng nữa, khi năm mới sang, ai ai cũng sẽ có ước muốn về nhà thăm lại bà con, họ hàng, để rồi lại tất bật với cuộc sống. Nhưng khi ấy có vẻ như đã muộn, vì từ bây giờ người ta đã khó mà giành cho mình được một suất vé tàu…
Quê tôi chẳng đâu xa ngoài Bình Dương, chỉ cách chỗ trọ chừng trăm rưỡi cây số. Lúc mới đi học, tôi hay nhớ nhà và khóc thầm khi quá mệt mỏi, có hôm cúp học và chạy ào lên xe buýt về nhà. Chỉ ba tiếng đồng hồ. Rồi thời gian trôi qua, tôi không hay về nữa. Một tuần, rồi hai tuần, rồi một tháng, tôi khi thì nói đi hội thảo, khi thì ở lại sinh nhật bạn bè, khi thì họp lớp cũ trên Sài Gòn, chẳng bao giờ bố mẹ biết tôi đã ở đâu, làm gì. Tôi cũng không coi đó là một việc lớn nữa. “Về nhà ư? Khi nào về mà chẳng được. Gần mà!”. Giờ đây, nhìn những người bạn Quảng Nam, Quảng Ngãi, Thái Bình của tôi đang sốt sắng không biết sẽ về nhà như thế nào, tôi bỗng thấy mình hư quá! Không ít người quá bồn chồn mà chọn cách mua vé “chợ đen”, bắt xe “dù”, đi “vé chui”. Tôi thương những người tha phương cầu thực, những người công nhân ngày ngày miệt mài với máy móc, kiếm đồng lương ít ỏi để gửi về cho gia đình, thương những người xếp hàng la liệt, nằm dài trên những băng ghế chờ tại bến xe. Và thương cô bạn tôi. Người đi nhớ một. Người ở lại nhớ mười..Họ chỉ có một mong muốn đơn giản là lại được trông thấy người thân của mình vào những ngày đầu xuân ấm áp.


“Không mua được vé, biết khi nào mới về nhà?”
[Lilly- Ekip Săn Tin
Được thực hiện bởi www.sangtacsv.com]

1 comments to "[Blog cảm xúc] Về quê."

  1. Unknown says:

    Ai cũng mong được sum họp bên gia đình, nhứng nếu nhỡ không về tết được thì ở lại thành phố cũng kiếm được nhiều tiền lắm đấy
    Công ty chuyên cung ứng dịch vụ giúp việc gia đình
    Web: http://giupviecphuloc.blogspot.com/
    Click vào Keyword: Tìm người giúp việc nhà theo giờ tại TpHCM
    Click vào Keyword: Tim nguoi giúp viec nha theo gio tai TpHCM

Leave a comment