Mặt biển dịu êm rì rào tiếng sóng vỗ,
Bãi cát dài soi ánh nắng pha lê,
Và nơi đây em nhẹ nhàng câu hát,
Cuối tầm nhìn nơi trời nước gặp nhau.
Con tàu kia lướt nhanh về nơi ấy,
Nơi muôn trùng của sóng biển khơi xa,
Buổi bình minh sao dịu dàng tha thiết,
Tiễn con tàu em dõi mắt nhìn theo.
Làn gió êm đềm khẽ vuốt mái tóc em,
Xin theo chân anh về phía đảo xa,
Xin theo chân anh về miền viễn xứ.
Anh khoác trên vai chiếc áo lính biển,
Giữ biên cương cho cuộc sống thanh bình,
Ở nơi đây em nhọc nhằn dãi nắng,
Với ruộng đồng - một gánh nặng trên vai.
Anh và em hai tâm hồn như một,
Lấy sức trẻ cuộc đời để xây dựng quê hương,
Dù mai đây có phương trời cách biệt,
Nhưng trong lòng ta mãi có tên nhau.
Chí anh hào vẫy vùng trong bốn bể,
Anh lên đường theo tiếng gọi quê hương,
Con đường xa anh vững vàng tiếp bước,
Muôn trùng gian khổ có hề chi.
Ôi Đất Nước ta vẫn đời đời như thế,
Và từ khi Nước đã hoà vào lòng Đất,
Là lúc muôn vàn tâm hồn cùng nhịp đập con tim.
Văn Hậu – STSV
0 comments to "Con tàu"