Khi em đến trời còn loang vết nắng
Trời Sài Gòn dường như đã vào đông
Cuối thu rồi còn có lá vàng không ?
Rơi xuống phố cho nhịp chân xao xác
Trời đất rộng nên tình yêu dễ lạc
Người hững hờ nên người dễ mau quên
Những con đường cho dù đã thay tên
Em vẫn nhớ đó là nơi quen thuộc ...
Kỷ niệm cũ vẫn trong hồn ve vuốt
Khi mỗi lần em quay trở về đây
Trời Sài Gòn chiều nay bỗng nhiều mây
Buông xuống hồn em những dòng tơ rối
Khi em đến buổi chiều chưa qua vội
Hoàng hôn đâu tìm thấy giữa ánh đèn
Em bơ vơ trên con phố thân quen
Nghe bồng bềnh những bước chân mê ngủ
Tìm ở đâu Sài Gòn mùa thu cũ
Không có lá vàng để đón một mùa sang.
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
noi that toi ko thich tho ( poem), toi chi thich van, vi toi nghi tho ko co j de noi len ca, nhung cau ngan lun cun, lam sao de toat len nhieu thu; nhung stsv da cho toi 1 cai nhin khac, khi doc tho, nguoi ta hieu dc chieu sau cua nguoi cua nguoi viet nhu the nao
Mình biết bài thơ trên đây của tác giả Hồ Thụy Mỹ HẠNH.Nhưng tiêu đề là " Sài Gòn Cuối Thu" chứ không phải là "ĐOẢN KHÚC THU". Thật đó, mình có chép bài này trong vở vì tụi mình rất thích thơ của nhà thơ này.(MiMI)