Bé nay đã lớn rồi - hai mươi chứ ít đâu, nhưng sao mọi người lại bảo là còn nhỏ lắm. Bé hỏi mẹ, mẹ bảo “con gái yêu bé bỏng”. Bé hỏi bạn, bạn cũng gọi là “Bé Linh”. Sao chẳng ai xem bé đã lớn. Bé làm gì hay sao mà mọi người lại cho là như vậy. Bé chỉ đơn thuần là thích về quê ngoại thanh bình hơn là dạo mát trên đường phố Sài Gòn bụi bặm, đông đúc. Bé nhớ lại lần đầu về quê ngoại…
Ghê ơi là ghê, lúc ấy chỉ mới 10 tuổi thôi. Đường về nhà ngoại sao lầy lội quá, mẹ nói là tại mưa. Nhưng bé nghĩ mưa thật lãng mạn. Nhiều lúc bé khóc, mưa dấu nước mắt bé đi. Nhà ngoại nhỏ lắm, cũ mèm không tiện nghi như nhà bé ở thành phố. Bé chẳng thích đòi về ngay cơ, khóc dữ lắm. Mẹ phải dụ bé bằng hai quả mận thật đỏ và một con cào cào bằng lá dừa thằng em Tí vừa mới làm. Lúc đó bé khờ lắm, không biết có ánh mắt buồn sau lưng - thì ra thằng Tí nó mất mẹ. Mới đầu bé còn chán nhưng rồi những trò chơi thú vị của bọn thằng Tí làm bé quên không thèm về lại thành phố nữa. Bé nhớ làm sao một buổi tối, đang ngồi trong lòng mẹ nghe mấy cậu dì hát cải lương, bé bỗng thấy một cái gì đó lập lòe di động. Bé thích lắm, vuột khỏi vòng tay mẹ chụp lấy. Lén mở đôi tay tí xíu ra xem, thì ra là một con vật nhỏ. Bé hỏi em Tí, nó bảo:
- Con đom đóm ấy mà!
Ngạc nhiên thật, ở thành phố bé có thấy đâu. Bé lại hỏi:
- Thế nó phát sáng chi vậy!
Còn nhớ làm sao cái dáng vẻ tỏ ra hiểu biết của nó :
- Để thắp sáng cho đêm khỏi tối chứ sao!
Bé thầm nghĩ sai bét. Nếu như vậy thì cần gì ông Trăng, và các Vì sao. Bé hỏi mẹ, mẹ ậm ờ không nói. Bé tíu tít chạy tới hỏi bà, bà cười:
- Sao cháu yêu không tự nghĩ đi!
Rồi bà gọi cu Tí tới và nói nó dẫn bé ra bờ ao. Lò dò theo, chỉ có hơi làm ồn là nó la, láo thật. Nó dẫn tới bãi cỏ gần bờ ao, nói khẽ:
- Im lặng và chờ đi!
Lâu thật đó, bé nhớ muỗi vo ve làm bé chỉ muốn quay vô thôi. Rồi thật đẹp quá, hồ phát sáng. Bé nghĩ hình như ai đó đang thắp vô số ngọn đèn tí hon trên mặt hồ. Chú ý nhìn, cu tí nói:
- Đẹp quá phải không! Đàn đóm đấy!
Bây giờ bé vẫn không thể nào quên được cảnh tượng tuyệt vời này. Im lặng ngắm nhìn, bé nghĩ- cái ý nghĩ thật lạ của mình bé thôi: đom đóm phát sáng để dẫn lối cho những linh hồn tội lỗi tìm được đường quay trở về với thiên đường.
Giờ đây hai mươi tuổi mà sao bé cảm thấy buồn lắm. Đã lâu rồi bé không còn nhìn thấy đàn đom đóm nữa. Phải chăng đom đóm đã gục ngã khi phải thắp sáng để đưa quá nhiều linh hồn tội lỗi về lại thiên đường. Giờ chỉ có về quê ngoại bé mới còn tìm thấy được vài con đom đóm bay thấp thoáng trong đêm, lẻ loi quá phải không? Bé kể cho bọn bạn nghe - chúng nó nói bé suy nghĩ lạ lùng quá, khờ khạo nữa .Nhưng như thế nào mới được? Hay không mơ mộng về đom đóm là bình thường, hết khờ khạo. Vậy đom đóm sẽ ra sao khi không ai cần và nhớ đến nó. Nó sẽ chết mất, đom đóm ơi!
Ghê ơi là ghê, lúc ấy chỉ mới 10 tuổi thôi. Đường về nhà ngoại sao lầy lội quá, mẹ nói là tại mưa. Nhưng bé nghĩ mưa thật lãng mạn. Nhiều lúc bé khóc, mưa dấu nước mắt bé đi. Nhà ngoại nhỏ lắm, cũ mèm không tiện nghi như nhà bé ở thành phố. Bé chẳng thích đòi về ngay cơ, khóc dữ lắm. Mẹ phải dụ bé bằng hai quả mận thật đỏ và một con cào cào bằng lá dừa thằng em Tí vừa mới làm. Lúc đó bé khờ lắm, không biết có ánh mắt buồn sau lưng - thì ra thằng Tí nó mất mẹ. Mới đầu bé còn chán nhưng rồi những trò chơi thú vị của bọn thằng Tí làm bé quên không thèm về lại thành phố nữa. Bé nhớ làm sao một buổi tối, đang ngồi trong lòng mẹ nghe mấy cậu dì hát cải lương, bé bỗng thấy một cái gì đó lập lòe di động. Bé thích lắm, vuột khỏi vòng tay mẹ chụp lấy. Lén mở đôi tay tí xíu ra xem, thì ra là một con vật nhỏ. Bé hỏi em Tí, nó bảo:
- Con đom đóm ấy mà!
Ngạc nhiên thật, ở thành phố bé có thấy đâu. Bé lại hỏi:
- Thế nó phát sáng chi vậy!
Còn nhớ làm sao cái dáng vẻ tỏ ra hiểu biết của nó :
- Để thắp sáng cho đêm khỏi tối chứ sao!
Bé thầm nghĩ sai bét. Nếu như vậy thì cần gì ông Trăng, và các Vì sao. Bé hỏi mẹ, mẹ ậm ờ không nói. Bé tíu tít chạy tới hỏi bà, bà cười:
- Sao cháu yêu không tự nghĩ đi!
Rồi bà gọi cu Tí tới và nói nó dẫn bé ra bờ ao. Lò dò theo, chỉ có hơi làm ồn là nó la, láo thật. Nó dẫn tới bãi cỏ gần bờ ao, nói khẽ:
- Im lặng và chờ đi!
Lâu thật đó, bé nhớ muỗi vo ve làm bé chỉ muốn quay vô thôi. Rồi thật đẹp quá, hồ phát sáng. Bé nghĩ hình như ai đó đang thắp vô số ngọn đèn tí hon trên mặt hồ. Chú ý nhìn, cu tí nói:
- Đẹp quá phải không! Đàn đóm đấy!
Bây giờ bé vẫn không thể nào quên được cảnh tượng tuyệt vời này. Im lặng ngắm nhìn, bé nghĩ- cái ý nghĩ thật lạ của mình bé thôi: đom đóm phát sáng để dẫn lối cho những linh hồn tội lỗi tìm được đường quay trở về với thiên đường.
Giờ đây hai mươi tuổi mà sao bé cảm thấy buồn lắm. Đã lâu rồi bé không còn nhìn thấy đàn đom đóm nữa. Phải chăng đom đóm đã gục ngã khi phải thắp sáng để đưa quá nhiều linh hồn tội lỗi về lại thiên đường. Giờ chỉ có về quê ngoại bé mới còn tìm thấy được vài con đom đóm bay thấp thoáng trong đêm, lẻ loi quá phải không? Bé kể cho bọn bạn nghe - chúng nó nói bé suy nghĩ lạ lùng quá, khờ khạo nữa .Nhưng như thế nào mới được? Hay không mơ mộng về đom đóm là bình thường, hết khờ khạo. Vậy đom đóm sẽ ra sao khi không ai cần và nhớ đến nó. Nó sẽ chết mất, đom đóm ơi!
Thùy Trang
“Được thực hiện bởi stsv – www.sangtacsv.com”
Câu chuyện của bạn làm tớ nhớ đến quê nội tớ ngày xưa quá.Ngày xưa quê nội tớ không chỉ nhiều đôm đốm mà còn nhiều thứ khác đặc trưng của một miền quê yên bình.Tớ đã rất tự hào vì có quê nội như thế.Nhưng giờ thì không còn nữa...Mọi thứ điều cần sự thay đổi mới phát triển được,đúng không...?
bai viet rat cam dong. rat hy vong stsv se co nhieu bai hay va y nghia nhu bai viet nay
cám ơn thuyduong cfe rất nhiều! STSV sẽ tiếp tục cố gắng. Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!