Breaking News

Tran Chi Thien Tran Chi Thien

Home , � Tôi và STSV 2010

Tôi và STSV 2010

Chẳng còn mấy ngày nữa là kết thúc một năm, day-runner vẫn còn cơ số việc chưa được làm xong thế nhưng chuyện đó vẫn không quan trọng bằng những cái tick to đùng về công việc, thử thách mà bản thân đã vượt qua được trong năm qua. Một trong những điều đó chính là trở thành 1 STSV-er.

Tôi không muốn kể nhiều, nói nhiều về việc tôi đã biết và bước vào STSV như thế nào, chỉ là hơi đặc biệt so với mọi người một chút :). Ấn tượng đầu tiên trong tôi chính là đơn tuyển dụng, dù chưa đến mức “vò đầu bứt tóc” để làm nhưng nó cũng thực sự khó nhằn so với những application form tôi từng làm, tuy nhiên tôi lại rất thích thú và hào hứng đặc biệt là ở phần vẽ hình. Rồi vào vòng 2, vòng 3 tôi thực sự bị choáng ngợp bởi phong cách làm việc của những “S đỏ” và bản thân cũng run không kém khi được gọi lên phỏng vấn- cảm giác cũng không khác mấy khi bước vào phòng thi Đại học.


Cho và nhận
Thật ra cũng chưa phải là “cho” nữa bởi đơn giản những việc tôi làm chưa có gì đáng để gọi là “cho” , vẫn chưa đóng góp được gì nhiều cho Săn tin- ekip mà tôi đang tham gia, bài viết vẫn chưa qua được hàng 2 con số, thỉnh thoảng vẫn bị trưởng ekip nhắc nhở về bài vở thế nhưng những gì mà tôi nhận lại được từ Săn tin và STSV lại nhiều hơn mức tưởng tượng của tôi.
Ban đầu STSV trong tôi thực sự rất mù mờ, dù được nghe kể nhiều nhưng lúc ấy độ hiểu của tôi về Nhóm không được bao nhiêu %, đến lúc vào làm việc cùng mọi người, đi sâu vào bên trong thì tôi mới hiểu được và càng thấy đây là sự lựa chọn đúng đắn của mình. Cho đến bây giờ khi mọi người hỏi “Tại sao lại chọn STSV”, câu trả lời đầu tiên không một chút suy nghĩ của tôi là “Vì được viết.”. Không có những tin nhắn từ tòa soạn giục bài đến mức sợ không dám cầm điện thoại, không những lần la mắng sửa lên sửa xuống, STSV cho tôi được làm việc một cách thoải mái nhưng cũng rất chuyên nghiệp, nghiêm túc và cảm giác khi đọc được bài viết 100% là giọng văn, là phong cách của mình thực sự rất sung sướng.
Nhiều người nghĩ tôi năng động, dễ thích nghi, hòa nhập nhanh, có lẽ cũng đúng nhưng chỉ là một phần thôi, thỉnh thoảng tôi lại tự cô lập mình với thế giới bên ngoài, “im thin thít và lặng mất tăm”. Thời gian đầu học ở trường, không bạn bè, không tìm thấy được niềm vui ở chuyện học hành, không tham gia bất kì hoạt động nào, tôi như bị khủng hoảng. Nhưng kể từ khi đến với STSV, đi nhiều hơn, tham gia nhiều hơn, tôi dần dần thấy gần gũi, cảm nhận được nhiều hơn ở UEH. Đôi lúc tôi không phải là cần nữa, mà là rất thèm bạn, những lần thuyết trình hiếm hoi trên giảng đường giúp tôi cũng quen được nhóm bạn nhưng cũng chỉ đủ để giao tiếp . Thế rồi đến với STSV, điều mà tôi không nghĩ mình sẽ có được chính là  những người bạn thực sự, những người anh, người chị dù chưa đủ thời gian để hiểu nhiều về nhau nhưng cũng đủ để tôi “dựa” vào. Những lúc tôi buồn, có chuyện không hay xảy ra, chỉ đơn giản là một message trên FB thôi nhưng cũng đủ sưởi ấm lòng tôi. Những bữa ăn uống, hay café và nghe STSV-er đàn piano, tôi thấy như được ở trong chính gia đình của mình.
Dù yêu đó, thương đó, có nhiều tình cảm đó thế nhưng lại rất ít khi tôi thể hiện ra bên ngoài. Tuy nhiên bài viết này là ngoại lệ, chỉ vì tôi muốn đáp lại những gì mà STSV đã dành cho tôi.

P/S: Vì bài viết có khá nhiều cảm xúc riêng nên tớ sẽ không lấy tên thật của mình :D Nếu ai đó nhận ra tớ, thì hãy vào tường của tớ để share cho tớ biết cảm xúc của mọi người đối với STSV là gì đi ^^.
                                                                                             LIKA- ekip Săn tin
Thực hiện bởi STSV- www.sangtacsv.com

0 comments to "Tôi và STSV 2010"

Leave a comment