Giải 3: NGÔI TRƯỜNG LÁ BÀNG RƠI….
Thu về trong những tán lá. Cây bàng thay màu áo mới. Từng chiếc lá xào xạc rơi khi có cơn gió thoảng qua. Tiếng chổi cô lao công hòa cùng khúc giao mùa đầy thanh âm…
Về thăm lại trường cũ trong một buổi sớm mùa thu dịu ngọt. Màu áo của một thời xa lắm như trở về. Ừ, ba tháng kể từ ngày thi tốt nghiệp cuối cùng trôi qua chốc lát. Mình đã bước qua thời cắp sách nhẹ nhàng vậy sao? Nhẹ nhàng như chiếc lá bàng rơi trên bãi cỏ…
Những ngày 12, thầy chỉ ra ngoài cửa sổ nói với trò: Cây bàng này từ hồi mới thành lập chỉ là cây non. Bao mùa thay lá, bàng cứ thế lột xác, cao hơn, đẹp hơn, đứng giữa sân trường như thách thức đất trời của núi rừng Trường Sơn Tây hùng vĩ. Cây bàng như bao lớp người đã lớn lên ngày ấy…
Lá bàng rơi như hạt bụi phấn năm nào vấn vương bục giảng, như giọt nước mắt năm nào đọng lại từng trang lưu bút. Chỉ để lại hồi ức đẹp trong tâm hồn học trò trong sáng đầy mộng mơ…Nếu đặt tay lên thân cây xù xì, bao nhiêu năm tháng xa xôi ấy lại quay lại. Dòng thời gian trôi chậm dần rồi đưa ta trở về quá khứ. Thầy nói, muốn đi được thì phải chịu vấp ngã, cây bàng cũng phải chống chọi với thời tiết và cả những trò đùa nhất quỷ nhì ma mới có được ngày hôm nay. Và rồi cây bàng vẫn xòe rộng tán che chở cho cô cậu học trò ấy. Bài học “Sống là cho đâu chỉ nhận cho riêng mình” là đây…
Về thăm lại trường cũ trong một buổi sớm mùa thu dịu ngọt. Màu áo của một thời xa lắm như trở về. Ừ, ba tháng kể từ ngày thi tốt nghiệp cuối cùng trôi qua chốc lát. Mình đã bước qua thời cắp sách nhẹ nhàng vậy sao? Nhẹ nhàng như chiếc lá bàng rơi trên bãi cỏ…
Những ngày 12, thầy chỉ ra ngoài cửa sổ nói với trò: Cây bàng này từ hồi mới thành lập chỉ là cây non. Bao mùa thay lá, bàng cứ thế lột xác, cao hơn, đẹp hơn, đứng giữa sân trường như thách thức đất trời của núi rừng Trường Sơn Tây hùng vĩ. Cây bàng như bao lớp người đã lớn lên ngày ấy…
Lá bàng rơi như hạt bụi phấn năm nào vấn vương bục giảng, như giọt nước mắt năm nào đọng lại từng trang lưu bút. Chỉ để lại hồi ức đẹp trong tâm hồn học trò trong sáng đầy mộng mơ…Nếu đặt tay lên thân cây xù xì, bao nhiêu năm tháng xa xôi ấy lại quay lại. Dòng thời gian trôi chậm dần rồi đưa ta trở về quá khứ. Thầy nói, muốn đi được thì phải chịu vấp ngã, cây bàng cũng phải chống chọi với thời tiết và cả những trò đùa nhất quỷ nhì ma mới có được ngày hôm nay. Và rồi cây bàng vẫn xòe rộng tán che chở cho cô cậu học trò ấy. Bài học “Sống là cho đâu chỉ nhận cho riêng mình” là đây…
“Mùa đông cây bàng chắc lạnh lắm thầy nhỉ?”- Cô học trò nhoẻn cười hỏi vô tư. Thầy nhấc gọng kính rồi nói với cả lớp: Khi nhắm mắt lại, lòng tĩnh lặng, áp tai vào thân cây sẽ nghe thấy nhựa sống đang cuồn cuộn chảy. Ngọn lửa nồng ấm trong chính cây bàng đã sưởi ấm cho nó. Và ngọn lửa hy vọng trong trái tim mỗi con người sẽ giúp họ đi qua tháng ngày bão táp của số phận…
Thầy bảo, cây bàng đang nuôi ý chí đấy chứ, nó xơ xác vào mùa đông để mùa xuân sẽ bừng tỉnh. Bàng nuôi những chồi non và tiếng nứt mầm sẽ là bản dạo đầu của một năm mới tốt lành. Đừng bao giờ từ bỏ hy vọng mà chùn bước trước khó khăn nha các cô cậu học trò…
Và khi hai cuộc vượt vũ môn bắt đầu, ngồi trong phòng thi, ngước ra khung cửa sổ, hình ảnh cây bàng như tiếp thêm niềm tin cho những sĩ tử áo trắng, cố gắng làm hết sức có thể theo bài học năm nào.
Thầy ơi….
Cây bàng vẫn còn đó, mỗi năm qua đi lại vẽ nên một vòng vân nâu sẫm trong thân của mình như đánh dấu một thế hệ đã qua đi. Và cũng như thế hệ học trò, thầy cô cũng dần bước qua và hoàn thành sứ mệnh người lái đò thầm lặng… Cây bàng dù mỗi mùa thay một lớp áo mới nhưng nó vẫn là nó. Mỗi con người một thời được khoác trên mình chiếc áo đồng phục của ngôi trường lá bàng rơi vẫn mãi mãi là cô cậu học trò ấy….
Bước ra khỏi cánh cổng trường là một thế giới khác. Cái khoảng cách giữa cuộc sống đầy bon chen và nhiều cạm bẫy với năm tháng phổ thông vô tư trong sáng thật mong manh. Còn đây “ Rồi mùa thi chợt đến..bồi hồi nhìn phượng rơi.. đợi chờ một chút mưa cho đôi mình..những kí ức bên nhau thật lâu…”- ca khúc Xe đạp lần chia tay cuối cùng thầy và trò ngồi hát dưới tán lá bàng năm nào. Những giọt nước mắt như vỡ òa trên những đôi vai…Thầy ơi, liệu tập thể lớp 12A năm nào lại có thể được một lần ngồi lại dưới tán lá ngày ấy ? Hay tất cả chỉ là hoài niệm của một thời đã xa lắm rồi…?
Cây bàng vẫn còn đó, mỗi năm qua đi lại vẽ nên một vòng vân nâu sẫm trong thân của mình như đánh dấu một thế hệ đã qua đi. Và cũng như thế hệ học trò, thầy cô cũng dần bước qua và hoàn thành sứ mệnh người lái đò thầm lặng… Cây bàng dù mỗi mùa thay một lớp áo mới nhưng nó vẫn là nó. Mỗi con người một thời được khoác trên mình chiếc áo đồng phục của ngôi trường lá bàng rơi vẫn mãi mãi là cô cậu học trò ấy….
Bước ra khỏi cánh cổng trường là một thế giới khác. Cái khoảng cách giữa cuộc sống đầy bon chen và nhiều cạm bẫy với năm tháng phổ thông vô tư trong sáng thật mong manh. Còn đây “ Rồi mùa thi chợt đến..bồi hồi nhìn phượng rơi.. đợi chờ một chút mưa cho đôi mình..những kí ức bên nhau thật lâu…”- ca khúc Xe đạp lần chia tay cuối cùng thầy và trò ngồi hát dưới tán lá bàng năm nào. Những giọt nước mắt như vỡ òa trên những đôi vai…Thầy ơi, liệu tập thể lớp 12A năm nào lại có thể được một lần ngồi lại dưới tán lá ngày ấy ? Hay tất cả chỉ là hoài niệm của một thời đã xa lắm rồi…?
Dư âm… khi gió đi qua, cây bàng lại khẽ chuyển mình, tiếng lá lại xôn xao…hòa cùng tâm hồn đồng điệu của con người khi đi qua miền ký ức ngọt ngào thời cắp sách…
Dư âm…tiếng giảng bài vang cả phòng học, một chút âu lo khi học trò không hiểu bài, một chút tranh luận với thầy về định lý vừa được chứng minh...
Dư âm…những phút tâm sự hồn nhiên của tuổi 18 ở hàng ghế đá dưới tán cây bàng, những phút thất bại khi điểm bài kiểm tra không như ý muốn…
Và dư âm… còn lại nơi góc sân trường ngày ấy. Cây bàng đã là một con người thật sự. Nó cũng có những cung bậc tâm trạng đầy cảm xúc riêng. Vui đùa cùng gió, tinh nghịch cùng mưa, thổn thức cùng ngày tựu trường và những giây phút chia tay. Cây bàng là người bạn, người tri kỷ thầm lặng một khoảng trời thân thương…
Dư âm…tiếng giảng bài vang cả phòng học, một chút âu lo khi học trò không hiểu bài, một chút tranh luận với thầy về định lý vừa được chứng minh...
Dư âm…những phút tâm sự hồn nhiên của tuổi 18 ở hàng ghế đá dưới tán cây bàng, những phút thất bại khi điểm bài kiểm tra không như ý muốn…
Và dư âm… còn lại nơi góc sân trường ngày ấy. Cây bàng đã là một con người thật sự. Nó cũng có những cung bậc tâm trạng đầy cảm xúc riêng. Vui đùa cùng gió, tinh nghịch cùng mưa, thổn thức cùng ngày tựu trường và những giây phút chia tay. Cây bàng là người bạn, người tri kỷ thầm lặng một khoảng trời thân thương…
Và thầy ơi, có phải cây bàng chính là bóng dáng cô thầy? Đầy trầm tư, thầm lặng, tỏa bóng mát, chở che chính thế hệ chúng em…Thầy cô- cây bàng- như làm tiêu cho những con thuyền cuộc đời chúng em xa nhà, biết đường về thăm lại chốn cũ giữa cuộc sống tấp nập này….
Và ngôi trường ấy vẫn đầy lá bàng rơi- thả một nốt nhạc vào lòng người… Đầy dư vị sâu lắng...
Ngôi trường có lá bàng rơi…
Và ngôi trường ấy vẫn đầy lá bàng rơi- thả một nốt nhạc vào lòng người… Đầy dư vị sâu lắng...
Ngôi trường có lá bàng rơi…
LÊ NAM PHƯƠNG- lớp 12 K35
0 comments to "Bài viết đạt giải cuộc thi 20-11"