Không biết những gốc cây to đứng đó từ bao giờ, cũng không biết những góc xanh ngắt ấy được dựng nên từ khi nào. Chỉ biết rằng nếu đang chạy xe trên phố, đang thầm ngán ngẩm cái hơi nóng hừng hực hắt lên từ phía mặt đường, thỉnh thoảng nhăn mặt vì những cái ống bô thi nhau xả khỏi chạy ngược xuôi, mà gặp được một khoảng xanh rì rào giữa phố là lại thấy nhẹ nhõm và bình yên. Nghe một cảm giác rất dịu, và ngọt. Khi tiếng đàn violin vang vang một góc công viên, hòa cùng là tiếng nhiều người khẽ nhịp nhịp tay lắc lư hát theo.
Giữa nhịp phố đông đúc hối hả, bỗng thấy Sài Gòn dịu dàng trầm tư.
Giữa những cao ốc sáng choang, những đại lộ hun hút, Sài Gòn bỗng hiện ra gần gũi và bình dị. Rất hiền.
Sài Gòn ghi điểm trong mắt người mới đến bằng những hàng cây cao vút dọc bên những đại lộ, bằng những góc xanh rì bất ngờ gặp giữa phố. Bất chợt gặp, bất chợt say. Đi đường say nắng, đứng trong bóng mát say cây. Là một phút đứng vẳng tai nghe tiếng lá cây xào xạc, ngước mắt nhìn những tán xanh khua nhau. Là một phút dựng chân chống, nhìn theo những chiếc lá xoay xoay trong gió nhẹ. Tự cho phép hồn phiêu một chút, tạm tách mình ra khỏi cái nhịp sống hối hả thường ngày.
Những góc công viên cho ta một chỗ trú trong những chiều nắng nhẹ, gió nhẹ, nhưng lòng nặng trĩu một nỗi buồn mơ hồ không biết gọi tên. Tiếng người rì rào, tiếng chim vỗ cánh, tiếng sóc chạy sột soạt trên thân cây. Những thanh âm gợi cảm giác yên bình. Gọi về những kí ức chạy dài suốt một miền tuổi nhỏ. Sẽ có cảm giác như mình đang được chạy lăng xăng trên một triền cỏ rộng thật rộng, hay đang trốn học trèo tót lên ngọn cây, ngồi cheo leo trên cành, đôi chân thủng thẳng đung đưa, đôi mắt ngó nghiêng tìm quả chín. Những tháng ngày không chút suy tư. Nỗi buồn mơ hồ, tan theo những tiếng cười thời trẻ nít.
Những góc công viên cho ta một chỗ trú trong những chiều nắng nhẹ, gió nhẹ, nhưng lòng nặng trĩu một nỗi buồn mơ hồ không biết gọi tên. Tiếng người rì rào, tiếng chim vỗ cánh, tiếng sóc chạy sột soạt trên thân cây. Những thanh âm gợi cảm giác yên bình. Gọi về những kí ức chạy dài suốt một miền tuổi nhỏ. Sẽ có cảm giác như mình đang được chạy lăng xăng trên một triền cỏ rộng thật rộng, hay đang trốn học trèo tót lên ngọn cây, ngồi cheo leo trên cành, đôi chân thủng thẳng đung đưa, đôi mắt ngó nghiêng tìm quả chín. Những tháng ngày không chút suy tư. Nỗi buồn mơ hồ, tan theo những tiếng cười thời trẻ nít.
Lê lết ngồi bệt, uống từng ngụm café đá trong ly nhựa, ngắm cây, ngắm người. Có cụ già ngồi tựa ghế đá thảnh thơi, như đang mỉm cười ngắm lại cuộc đời mình. Có em bé mặc áo đồng phục cấp I, như những thiên thần nhỏ, cắp giỏ hoa đi lang thang trong công viên. Những đôi bạn trẻ yêu nhau, những ánh nhìn yêu thương, càng làm cho không gian thêm đẹp, đằm một chút, tình một chút. Túm tụm học sinh cùng nhau ôn bài, họa sỹ bên giá vẽ, chú xe ôm gác chân chờ khách, cụ già phe phẩy quạt giấy bên quang gánh. Lão nghệ sỹ ngồi một góc Hàn Thuyên với tiếng violin mềm thật mềm, cùng khán giả vây quanh nghêu ngao ca hát. Tiếng đàn len lỏi giữa những dòng người ngược xuôi, như một nốt trầm rớt giữa Sài Gòn ồn ào và tấp nập…
Những lát cắt rất thật, những góc rất đời của thành đô.
Những cao ốc sang trọng, những đại lộ ngập ánh đèn chỉ làm cho Sài thành thêm lộng lẫy, nhưng những khoảng xanh giữa trời mới giữ lại cho thành phố chút duyên ngầm. Như cô gái ăn vận chải chuốt thật đẹp chỉ làm bao anh choáng ngợp, chứ chẳng thể hút hồn chàng trai như cái duyên ngầm nơi đôi mắt lúng liếng, nơi mái tóc buộc hờ hững ngang vai.
MINH ĐỨC - ekip Săn Tin
"Được thực hiện bởi STSV - www.sangtacsv.com"
------------------------------------------------------------------------------------------------
Trở thành friend của chúng tôi trên Facebook http://www.facebook.com/sangtacsv
Bài viết cộng tác gửi về sangtacsv@gmail.com
0 comments to "Những khoảng xanh rì rào"