“Tôi yêu em: đến nay, chừng có thể,
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai;
Nhưng không để em bận lòng thêm nữa;
Hay hồn em phải gợn bóng u hoài.”
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai;
Nhưng không để em bận lòng thêm nữa;
Hay hồn em phải gợn bóng u hoài.”
Puskin đã trải lòng mình theo những vần thơ, còn tôi, phải làm gì để tâm hồn mình được nhẹ nhàng hơn?
Không biết đã bao lần trăng tròn rồi lại khuyết, con thuyền về bến rồi lại ra khơi, và không biết đã bao lâu rồi, tôi lại có cảm giác rạo rực và trăn trở nhiều đến như thế, lâu đến như thế. Đã bao người đã đi qua cuộc đời, bao lần dừng lại, bao lần bước đi mà không ngoảnh lại, thế nên cũng không cần vương tâm làm gì, nhưng…
… tất cả như là một trò chơi muốn trêu chọc lòng người…
Tôi và em gặp nhau giữa giảng đường Đại học, chẳng biết khi nào mà con tim lạnh giá của tôi đã được sưởi ấm lại. Em đến như một ngả rẽ của cuộc đời tôi, người đã cho tôi cảm nhận được thế nào là biết thương yêu…
Dòng thời gian trôi nhanh, và những gì trong quá khứ không thể nào quay trở lại nhưng dư âm về những gì đã qua vẫn mãi còn đọng lại đâu đó. Biết rằng mỗi người chúng ta đang bước trên hai con đường khác nhau, xa lạ, và chỉ gặp mặt ở điểm giao nhau của con đường, thật ngắn ngủi. Gặp em làm gì để niềm đau vốn dĩ đã chìm sâu tận đáy lòng tôi giờ lại dấy lên từng hồi, còn em, em nào có biết…
Hình bóng em cứ đến tự thuở nào rồi lại in hằng trong tâm tưởng của tôi, từng ngày, từng giờ, đến ngay cả trong giấc mơ. Em đã có người yêu, và em cũng yêu người ta tha thiết. Đôi lần chỉ muốn nhìn ánh mắt, nụ cười của em, nghe những lời nói nhẹ nhàng, nồng ấm, vậy thôi cũng đủ vơi đi những u sầu trong lòng tôi. Tôi biết, níu kéo làm gì để càng khổ đau hơn, và biết rằng, em chỉ xem tôi như một người bạn, và tôi cũng sẽ như thế, chôn chặt tình cảm của mình. Làm người thứ ba à? Chắc là tôi không thể, không thể xem chân vào mối tình tốt đẹp giữa hai người. Tôi không thể ích kỷ cho bản thân mình, cứ sống như thế đi, trước đây đã vậy, thì bây giờ cũng thế thôi, có đau thêm một lần nữa thì cũng sẽ ổn thôi. Thà rằng tôi đau còn hơn để em phải rơi vào hoàn cảnh khó xử, dằn vặt. Giá như…
… nhưng để làm gì, để được gì …
Còn tôi, tôi là ai cơ chứ? Và tình cảm của tôi dành cho em vốn dĩ chỉ là tình yêu đơn phương mà thôi…
Đã biết rằng hai thế giới hoàn toàn đối ngược nhau, thì trông chờ làm gì...để càng khổ đau… Cứ sống và tìm quên em trong lặng lẽ…
Không biết đã bao lần trăng tròn rồi lại khuyết, con thuyền về bến rồi lại ra khơi, và không biết đã bao lâu rồi, tôi lại có cảm giác rạo rực và trăn trở nhiều đến như thế, lâu đến như thế. Đã bao người đã đi qua cuộc đời, bao lần dừng lại, bao lần bước đi mà không ngoảnh lại, thế nên cũng không cần vương tâm làm gì, nhưng…
… tất cả như là một trò chơi muốn trêu chọc lòng người…
Tôi và em gặp nhau giữa giảng đường Đại học, chẳng biết khi nào mà con tim lạnh giá của tôi đã được sưởi ấm lại. Em đến như một ngả rẽ của cuộc đời tôi, người đã cho tôi cảm nhận được thế nào là biết thương yêu…
Dòng thời gian trôi nhanh, và những gì trong quá khứ không thể nào quay trở lại nhưng dư âm về những gì đã qua vẫn mãi còn đọng lại đâu đó. Biết rằng mỗi người chúng ta đang bước trên hai con đường khác nhau, xa lạ, và chỉ gặp mặt ở điểm giao nhau của con đường, thật ngắn ngủi. Gặp em làm gì để niềm đau vốn dĩ đã chìm sâu tận đáy lòng tôi giờ lại dấy lên từng hồi, còn em, em nào có biết…
Hình bóng em cứ đến tự thuở nào rồi lại in hằng trong tâm tưởng của tôi, từng ngày, từng giờ, đến ngay cả trong giấc mơ. Em đã có người yêu, và em cũng yêu người ta tha thiết. Đôi lần chỉ muốn nhìn ánh mắt, nụ cười của em, nghe những lời nói nhẹ nhàng, nồng ấm, vậy thôi cũng đủ vơi đi những u sầu trong lòng tôi. Tôi biết, níu kéo làm gì để càng khổ đau hơn, và biết rằng, em chỉ xem tôi như một người bạn, và tôi cũng sẽ như thế, chôn chặt tình cảm của mình. Làm người thứ ba à? Chắc là tôi không thể, không thể xem chân vào mối tình tốt đẹp giữa hai người. Tôi không thể ích kỷ cho bản thân mình, cứ sống như thế đi, trước đây đã vậy, thì bây giờ cũng thế thôi, có đau thêm một lần nữa thì cũng sẽ ổn thôi. Thà rằng tôi đau còn hơn để em phải rơi vào hoàn cảnh khó xử, dằn vặt. Giá như…
… nhưng để làm gì, để được gì …
Còn tôi, tôi là ai cơ chứ? Và tình cảm của tôi dành cho em vốn dĩ chỉ là tình yêu đơn phương mà thôi…
Đã biết rằng hai thế giới hoàn toàn đối ngược nhau, thì trông chờ làm gì...để càng khổ đau… Cứ sống và tìm quên em trong lặng lẽ…
“Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng,
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen;
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm,
Cầu em được người tình … như tôi đã … yêu em.” (Puskin) …
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen;
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm,
Cầu em được người tình … như tôi đã … yêu em.” (Puskin) …
Em đã bước qua, và tôi không biết trái tim lạnh giá của mình khi nào sẽ được sưởi ấm trở lại. Tôi sẽ cố bước đi một mình lẻ loi trên con đường đã chọn, chỉ hy vọng rằng em, trong phút chốc ngừng lại, hãy nhớ đến tôi, nhớ chúng ta đã từng là … bạn của nhau…
… đêm dài than thở, một mình cô đơn, lẻ loi, căn phòng vắng tanh, không gian tịch mịch, gió lạnh buốt… Spencer
em viết hay quá! mọi thứ rồi sẽ ổn.