Breaking News

Tran Chi Thien Tran Chi Thien

Home , , , � Thế nào là mãi mãi hả anh?

Thế nào là mãi mãi hả anh?


Sáng nay mùa đông bất chợt về từ cơn gió len nhẹ qua cửa sổ. Đã lâu lắm rồi ... phải không em? “Mùa đông đến không bao giờ báo trước”, em đã từng nói với anh như vậy. “Tại sao?” Em nhìn về phía xa xăm, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang run vì lạnh ấy “Anh sẽ luôn ở bên em.” Anh bước vội đến sở làm, dường như mùa đông không thể len vào tòa cao ốc với những tấm kính trắng bóng, bên trong ấy luôn là những con người bận rộn, một bầu không khí ồn ào so với cái tĩnh lặng của đông. Công việc làm anh ngừng nghĩ đến em đôi chút, nhưng tất cả bỗng chốc ùa về khi anh lại đi trên con đường này, những ngôi nhà này, con phố này ... đông về mà không báo trước...


Em và anh thường chọn những ngày cuối tuần để dạo phố. Có lẽ khi người ta yêu, không gì hạnh phúc hơn là được bên nhau và không cần nói một lời nào. “ người ta im lặng bên nhau vì họ đang đắm chìm vào hạnh phúc, họ không muốn mất đi những khoảnh khắc tuyệt diệu đó”. Con phố này, hàng cây này, tất cả là của anh và em. “Em chính là điều hạnh phúc của đời anh”.


Hôm nay anh lại đặt chân lên quán cũ, vẫn bản nhạc mà em yêu thích, và anh vẫn không thể nào nhớ nỗi tên của nó. “Tên không quan trọng, chỉ cần anh nhớ rằng, đây là bản nhạc của em.” Li cà phê trên tay anh ấm nồng, anh vẫn chọn “ chỗ cũ” của chúng ta, nơi có thể nhìn thấy cây bàng già tím hồng đi trong những cơn gió đông. “anh có biết tại sao lá bàng lại chuyển hồng vào đông không?” “ Vì đó là quy luật của tự nhiên, lá bàng hồng rồi vàng úa và rụng” “không đâu” “ Chứ sao” “Vì mùa đông và lá bàng có một lời hứa tình yêu, khi đông về, là khi họ gặp mặt, màu hồng đó là sự hạnh phúc” “nhưng lá bàng sẽ rụng...” “ ừ, vì tình yêu của đông không thể là mãi mãi.”


… Con phố đã lên đèn. Anh lại thấy em và anh trên con đường quen thuộc. Dòng người hối hả trên con đường để tìm về chốn bình yên của bản thân sau một ngày dài đấu tranh với chính cuộc sống của họ. “Chốn bình yên của em là bên anh”. Sau câu nói ấy là một nụ hôn nồng nàn. Mùa đông của anh và em lúc ấy là ấm áp, là hạnh phúc. Nụ hôn. Hạnh phúc vỡ òa tưởng chừng như vô tận, anh ước gì tất cả sẽ dừng lại ở đây chỉ khoảnh khắc này thôi, chỉ anh và em. “Khi yêu, một khoảnh khắc có thể là thế kỉ của hai người và thế kỉ cũng có thể chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.”


Tại sao em không bao giờ nói lời yêu anh?” “Anh có thật sự cần câu nói đó không?” “Anh yêu em.” “ Vậy là đủ.” Anh biết em yêu anh, có thể là nhiều hơn cả tình yêu anh dành cho em, em yêu anh không bằng lời nói, và anh cũng không cần điều đó. “Hãy hứa là anh và em sẽ không như mùa đông và cây bàng đó.” “Thế nào là mãi mãi hả anh?.”


Lời hứa trong tình yêu... tại sao lại có những lời hứa không thể trọn vẹn. Vì ai trong hai người? Hay tại vì chính tình yêu? Mùa đông kia yêu cây bàng, nhưng lời hứa của cả hai chỉ tồn tại trong tình yêu của họ, và khi mùa đông ra đi thì lời hứa đó cũng phai tàn. “Cây bàng có hối hận không?” “ Hối hận vì đã yêu à?” “ Vậy sao mùa đông không ở lại?” “Vì mùa đông phải ra đi...”



Lần đầu anh gặp em là trong nhà sách này, chỉ đầu đông nhưng nhà sách đã trang hoàng lại chuẩn bị chào mừng ngày Noel rồi. Không hiểu sao anh rất thích không khí Giáng sinh, vừa vui tươi, lại rất thanh bình, như khi anh bên em vậy. “Lần đầu gặp em anh thấy em như thế nào?” “Như mọi cô gái bình thường khác.” “Vậy sao anh lại bắt chuyện với em?” “Vì anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên.” “...” “em không tin à?” “Em tin vào tình yêu!”


Đã không còn là những ngày chớm đông nữa, mọi người ra đường với cái áo choàng dày và cúi gằm mặt tránh những cơn gió lạnh cóng. Em và anh vẫn không bỏ thói quen đi dạo ấy. “Em có lạnh lắm không, mặc áo của anh vào thêm đi.” “Không, bên anh là em không lạnh.” “Đừng có bướng!” “Em áp tay và li cà phê cho ấm hơn đi.” “Tay anh ấm hơn.” Em đặt bàn tay nhỏ bé lạnh cóng vào tay anh. Lúc ấy, anh chỉ mong sẽ mãi có thể nắm lấy bàn tay này, sưởi ấm cho nó, không chỉ là mùa đông giá lạnh mà còn là xuân, là hạ, thu ...và mãi mãi.
Em có yêu mùa đông không?” “Không biết nữa.” “Sao lại không?” “Ít ai yêu được mùa đông.” “Cây bàng đấy.” Vâng, có lẽ cây bàng, và cả em nữa, nhưng cũng không thể yêu đông mãi được.” Em yêu mùa đông hay yêu anh nhiều hơn?”Anh vẫn cần câu trả lời à?” “Anh yêu em.” “Vậy là đủ.” Khi yêu nhau, chỉ cần yêu hết lòng … vậy là đủ?


Đêm nay trăng sáng lắm em à. Bầu trời đêm của thành thị vốn chỉ dành cho những ngọn đèn màu sặc sỡ, những bảng hiệu sáng bóng, và cả những tòa nhà cao tầng chọc trời. Bầu trời bị chia cắt thành những ô nhỏ với đủ hình thù và màu sắc. “Khoảng trời có trăng là của anh và em.” Vậy còn những đêm không trăng.” Không bao giờ cả, anh biết mà, chỉ là anh và em có thấy trăng hay không thôi.” Đúng vậy, anh và em có một khoảng trời riêng, chỉ hai chúng ta mà thôi...


Em đi. Đi như chưa từng đến trong đời anh. Đi như mùa đông bỏ cây bàng ấy...sao lại không có lí do, sao lại phải đi. Anh không biết phải phản ứng như thế nào khi biết em đã không còn bên anh nữa. Khóc? Sao anh không thể tìm được giọt nước mắt nào? Đau? Sao anh nghe trái tim mình trở nên lạnh giá? Anh phải làm gì đây? Anh phải làm gì khi muốn gặp em? Anh phải làm sao giữa mùa đông giá lạnh này? Ai bên anh trên con phố cũ, ai sẽ cần cái siết tay, cái ôm thật chặt của anh nữa? Anh … sẽ là gì … khi không có em? Cái đau khi tình yêu tan vỡ không buốt lạnh như gió đông, nhưng nó lại là tảng băng vĩnh cửu mà anh không sao cứu trái tim mình thoát khỏi. Em ra đi như cơn gió đông nhưng anh không là cây bàng ấy, tình cảm đã úa tàn của anh, không bao giờ ươm chồi nảy mầm lại được nữa...


" Anh à, yêu em anh được gì?"
"
Được em, được tình yêu
."
" Nếu có một ngày ta không còn bên nhau nữa?"

" Anh yêu em, anh sẽ bên em mãi mãi
"
" Thế nào là mãi mãi hả anh?"..........

0 comments to "Thế nào là mãi mãi hả anh?"

Leave a comment