Breaking News

Tran Chi Thien Tran Chi Thien

Home , � Vô cảm

Vô cảm

Vô Cảm
Đó là một buổi chiều thật êm ả, nắng vàng nhè nhẹ chiếu khắp phố phường. “Quả là một buổi chiều lý tưởng để dạo phố.”, Thiện tỏ vẻ phấn khởi. Hắn là một người rất thích dạo phố vào những buổi chiều mát mẻ, đó dường như là một thói quen lâu năm, cứ như thể ngày nào không được dạo một vòng quanh phố là tối đó hắn cứ trằn trọc, khó ngủ. Sau một hồi ngắm nghía bầu trời, hắn nhanh chóng lôi ra chiếc xe máy đã ngao du khắp nẻo đường cùng mình suốt 5 năm qua. Đội nón bảo hiểm vào. Khóa của nẻo cẩn thận. Và khởi hành.

 Như thường lệ, Thiện lướt chầm chậm trên đường, ngắm nhìn những cảnh vật quen thuộc trên phố, thưởng thức làn gió nhẹ lướt trên khuôn mặt, lắng nghe tiếng người cười nói rôm rả sau một ngày lao động, học tập mệt mỏi. Bỗng dưng, có một hình ảnh thu hút tất cả sự chú ý của hắn: Đó là một cô bé nhỏ nhắn, gầy gò, em đang ngồi khóc trông rất đáng thương bên cạnh một mâm chuối chiên bị lật úp với rất nhiều bánh chuối bị rơi vãi cả ra đất. Hoàn cảnh rất tội nghiệp của bé gái khiến Thiện rất xúc động, trong đầu hắn bắt đầu hình dung về những hình ảnh đầy giận dữ, những đòn đánh không thương tiếc của cha mẹ mà bé gái phải chịu đựng nếu em về nhà với mâm chuối đầy những miếng bánh bị dính bẩn. Bất giác, hắn quan sát những người đi đường xung quanh, rất nhiều người qua lại nơi cô bé đang ngồi khóc, phần đông trong số họ đều trông thấy cô bé ấy, số ít tỏ vẻ không chú ý đến em, tuy nhiên điều khiến hắn cảm thấy bức xúc là không một ai chịu dừng lại vài phút để hỏi han hoặc giúp đỡ đứa trẻ tội nghiệp. Lúc ấy, hắn chỉ muốn hét thật to lên rằng: “Lương tâm của mọi người đâu hết cả rồi? Sao có thể vô cảm với hoàn cảnh đáng thương của bé gái này cơ chứ?”. Sau một hồi đắm chìm trong những cảm xúc giận dữ xen lẫn thất vọng, Thiện trở lại với thực tại với hoàn cảnh tội nghiệp trước mắt mình. Hắn tiến lại phía cô bé và hỏi: “Em có sao không?”. Cô bé ngước mắt lên nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe nhưng em không nói gì mà chỉ tiếp tục khóc. Điều này thực sự khiến hắn bối rối, hắn lúng túng móc ví ra và đưa tiền  cho đứa bé: “Cầm lấy đi em, đừng khóc nữa nhé.” Cô bé cầm lấy tờ tiền, vừa lau nước mắt vừa tươi cười: “Cảm ơn anh.”. “Không có chi.” Hắn nở một nụ cười đáp lại. Thế là hắn lại tiếp tục hành trình còn dang dở của mình, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.

Tối hôm đó, với cảm giác lâng lâng vẫn đong đầy bản thân, hắn lên mạng đọc tin tức trong ngày như mọi khi. Bỗng dưng, niềm vui trong hắn biến đi đâu mất không hay, hắn nheo mắt chăm chú nhìn vào tấm hình trong một bài báo thời sự. Đó là một tấm ảnh chụp cảnh một bé gái nhỏ nhắn, đang ngồi khóc lóc bên một mâm chuối chiên bị đổ tại một cây cầu. Hắn lướt mắt lên tiêu đề của bài báo: “Mánh lừa đảo mới xuất hiện.”. Không biết hắn ngồi đọc bài báo ấy mất bao lâu chỉ biết rằng tối hôm đó hắn cứ trằn trọc, không ngủ được mặc dù đã đi dạo phố vào buổi chiều đẹp trời hôm ấy…

Huy Hiệp- ekip Săn tin
Thực hiện bởi STSV- www.sangtacsv.com

0 comments to "Vô cảm"

Leave a comment