Breaking News

Tran Chi Thien Tran Chi Thien

Home , � Blog cảm xúc: truyện viết bằng cảm xúc

Blog cảm xúc: truyện viết bằng cảm xúc


- Hoàng! Mày đứng lại! Mày mới đến mà đã về như thế à?

Tim nó thắt lại. Đó là Hoàng.
- Anh tránh ra đi. Và nói nhỏ thôi cho Dương nghỉ. Em phải về. Anh chăm sóc Dương đi.
- Mày ….Anh không hiểu nổi mày nữa.
- 1 lúc nào đó anh sẽ hiểu.


Im lặng một lúc lâu. Vậy là chắc Hoàng đã đi. Anh không biết nó nghe được câu nói của anh. Nghe kĩ tới từng chữ. Nó lại rơi nước mắt. Người con trai ấy vừa nói chia tay với nó mấy ngày trước, và ngay lúc nó trở bệnh. Nó đã chờ anh đến thăm và nói lời xin lỗi, rằng mọi chuyện chỉ là cái cớ. nhưng anh không đến. Giờ anh đến, chỉ để nói một câu là nhờ anh nó chăm sóc nó.
…………………………..
- Mọi chuyện ổn chứ mày? - Nguyệt hỏi.
- Haizzzzzzzzzzz, cũng bình thường thôi- nó đáp- dạo này anh Hoàng không về thường xuyên nên tao cũng chẳng vui vẻ gì mấy.
- Chứ về thường xuyên thì sao? Chẳng phải mày cũng chỉ đi chơi với anh chàng một cách bí mật thôi sao?
- Àh… Ừ thì vẫn thế. Chứ mày bảo tao làm sao nói được. Trong hoàn cảnh như thế này thì….
Nó có quyền vênh mặt tự hào khi nhắc với mọi người bạn trai nó là Hoàng- sinh viên Đại học khoa học tự nhiên khoa Toán- Tin, đẹp trai, học khá, tốt bụng vui tính, giỏi thể thao, tiếng Anh, biết chơi hai ba loại nhạc cụ. Nhưng trong hoàn cảnh ấy thì nó không thể nào tự hào được với mọi người. Hoàng là bạn của chị nó. bạn của chị Nguyên. Nhà có ba anh em. Chị Nguyên là chị cả, còn anh Long là con nuôi của bố mẹ. Chị Nguyên học chung lớp với anh Hoàng. Chuyện không đặc biệt ở chỗ đó. Anh Hoàng đã từng theo đuổi chị Nguyên suốt một năm học. nhưng chị không đồng ý, cũng chẳng từ chối. chị cũng không hay em gái chị đã đem long quý mến anh chàng hay tới nhà chơi mỗi chiều thứ 7 chủ nhật từ lúc nào không biết.
Nó lặng lẽ nói chuyện với anh khi chị Nguyên bận đi đâu đó, trò chuyện vô tư và vui vẻ. Chị Nguyên cũng không nghĩ gì. So với chị Nguyên thì cô em vui vẻ hơn, tinh nghịch và dễ thương. Lâu dần, Hoàng thân với nó hơn cả chị. Lúc chị không về nhà, anh Hoàng về và rủ nó đi cà phê, ăn uống, nói chuyện. nó vui vẻ nhận lời. nó thích những buổi hai an hem đi bát phố, cưỡi trên chiếc Attila màu bạc. Nó thích những phút giây gần bên anh. Nó thích anh.
Anh Hoàng coi nó như 1 người bạn nhỏ. nhiều lúc nó băn khoăn “có phải anh chơi với mình vì mình là em của chị Nguyên? Hay là chị Nguyên không chấp nhận anh, nên anh quay sang…mình?”. Có rất nhiều câu hỏi, cả tác động từ bên ngoài. những người bạn của anh Hoàng chắc chắn cho nó là 1 con bé còn quá ngây thơ và bình thường so với đàn anh. Nó mang thắc mắc của mình đi hỏi anh.
“Em là 1 người bạn nhỏ, hơi đặc biệt 1 chút :>”
“không đâu. Cảm giác mà anh có đối với em không lien quan gì đến chị Nguyên hết, vì chị Nguyên chỉ coi anh là bạn và anh cũng thế”.
Nó tin anh Hoàng nói thật. Nhưng nó không muốn mãi là một người em gái nhỏ của anh như thế. Nó không muốn nấp bóng chị Nguyên.
thầy giáo dạy Toán hay nói “Chị em lúc trước….”
cô giáo dạy Sinh cũng thường “Nguyên nó….còn em thì….”
Nó không muốn anh cũng nghĩ về nó như thế, cũng so sánh nó với chị Nguyên. Rõ ràng nó không có điểm gì nổi bật hơn chị. Nó chỉ hơn chị ở chỗ là nó thích Hoàng rất thật lòng. Nó không biết Hoàng có biết điều đó hay không.
Noel. Hoàng rủ nó đi chơi. tặng quà cho nó, 1 chiếc hộp nhỏ màu tím nhạt. nó rất quý món quà đó. Và 1 tấm thiệp chỉ có chữ kí và vẻn vẹn câu “Merry X-mas”. Nó bắt đầu nghi ngờ phỏng đoán của mình, rằng anh cũng dành ít nhất 1 tình cảm đặc biệt cho nó.
Nó giấu chị Nguyên. 2 anh em đi ngắm sao trên sân vận động, chỉ có anh Long biết, anh sẽ không nói gì. Một khung cảnh thật đẹp và hoàn hảo. có nhạc, có 2 người… nó đã muốn nắm bàn tay anh biết bao. Nhưng chỉ là những giây phút ngắn ngủi anh nhìn nó.
Sau noel, anh biến mất. không lời tạm biệt. cũng là 1 buổi sáng rất lạnh. Đầy trông chờ nhưng chẳng nhận được gì. Nó nhìn tấm thiệp anh tặng, long nôn nao. Nó nhắn tin cho anh. Không hồi âm.
Để rồi buổi tối sau khi kì thi học kì kết thúc, nó nhận được tin nhắn của anh.
“anh nghĩ anh em mình nên ít qua lại với nhau vì như vậy không tốt cho anh. Em cũng vậy. tụi mình vẫn là bạn tốt”
Vậy ra đó là lý do anh tránh mặt nó? Chỉ là “như vậy không tốt cho anh”. thật ra anh là ai? Anh là anh hay anh là bạn của chị Nguyên? Anh xem nó là gì? Là Dương hay là Dương-em-của-Nguyên? Nó vùi mình trong nước mắt mấy ngày và đến lớp với 1 tâm trạng tồi tệ sau khi nghỉ mất 1 buổi học. nó nghe nhỏ bạn nói lại “Anh Hoàng có đến tìm Dương”. Tìm nó? Anh tìm nó để làm gì sau khi đã nói như vậy? trong long nó vừa buồn vừa hi vọng. hi vọng anh tìm nó để nói lời xin lỗi.
Nó bệnh. nằm liệt ở nhà hai hôm. Chị Nguyên không hề biết chuyện này. Anh Long về nhà chăm sóc nó, thay bố mẹ đi làm suốt ngày…
Nó đang nằm ngủ thì nghe tiếng gõ cửa trong mơ hồ.

- Hoàng! Mày đứng lại! Mày mới đến mà đã về như thế à?
Tim nó thắt lại. Đó là Hoàng.
- Anh tránh ra đi. Và nói nhỏ thôi cho Dương nghỉ. Em phải về. Anh chăm sóc Dương đi.
- Mày ….Anh không hiểu nổi mày nữa.
- Một lúc nào đó anh sẽ hiểu.
Im lặng một lúc lâu. Vậy là chắc Hoàng đã đi. Anh không biết nó nghe được câu nói của anh. Nghe kĩ tới từng chữ. Nó lại rơi nước mắt. Người con trai ấy vừa nói anh không cần nó mấy ngày trước, và ngay lúc nó trở bệnh. Nó đã chờ anh đến thăm và nói lời xin lỗi, rằng mọi chuyện chỉ là cái cớ. nhưng anh không đến. Giờ anh đến, chỉ để nói một câu là nhờ anh nó chăm sóc nó...
Nó buồn. nhưng có nhỏ Nguyệt kế bên. Nó nghe lời bạn, tập làm cho mình bận rộn. nó dẹp tất cả những đồ vật có hình ảnh của Hoàng. Móc khoá đôi, hộp quà thắt nơ màu tím nhạt, tấm thiệp, nó quýêt định không giữ nữa. nó lao đầu vào học. Nó dành nhiều thời gian để chăm sóc bản thân và cho bạn bè.
Nó dần quen được với phiên bản mới của mình. Yêu đời hơn, học tốt hơn, bản lĩnh hơn. Lâu lâu nó nghĩ có phải chính chị Nguyên là người đã tác động anh Hoàng? Vì có 1 hôm chị nói với nó “Đừng nghĩ Hoàng luôn tốt như vậy. nó không giống như em thần tượng hoá đâu”. Nhưng đối với nó chuyện đó bây giờ không còn quan trọng nữa.
1 buổi sang tháng 11 khi đi với anh Long, nó gặp Hoàng, và nó là người cười với anh trước. anh cười lại với nó, vẫn nụ cười đó. nụ cười nó luôn đặt trong ký ức…


Lilly- Ekip Săn Tin
(Được thực hiện bởi www.sangtacsv,com)

0 comments to "Blog cảm xúc: truyện viết bằng cảm xúc"

Leave a comment