Breaking News

Tran Chi Thien Tran Chi Thien

Home , � Bình Luận: Cho và nhận.

Bình Luận: Cho và nhận.

STSV: Sau một thời gian vắng bóng, chuyên mục Bình luận nay đã trở lại, với những vấn đề thiết thực, sâu sắc hơn...

Chủ đề kì này:
BẠN CÓ SẴN SÀNG CHO ĐI…
 … MÀ KHÔNG NGHĨ TỚI VIỆC NHẬN LẠI?

Người ta nói cho để nhận và nhận để rồi cho đi. Nhưng nếu biết trước, cho đi chúng ta không nhận lại gì, bạn có đủ bản lĩnh để tiếp tục cho nữa hay không. Tôi bất chợt nảy ra suy nghĩ này, từ câu chuyện của thằng bạn tôi.
Cái ngày mà nó bước chân vào giảng đường Đại học, cũng là ngày bao lo toan ập vào vai nó. Xuất thân trong một gia đình nghèo, nơi quê xa hẻo lánh, nó cố gắng ấp ủ giấc mơ thi đậu vào Đại học, nó cũng biết rằng nó sẽ chẳng bao giờ đủ điều kiện để cùng các bạn dù chỉ là nhấc nhẹ đôi chân bước lên giảng đường. Rồi một ngày, nó chạy lại bên tôi, khì khịch nói không ra lời. Cứ như nó có điều gì đó đã làm thay đổi cả chính nó. Có một người cô lớn tuổi, giới thiệu nó cho một doanh nghiệp mà giám đốc của doanh nghiệp này từng là học trò cũ của chính cô, tài trợ cho nó cái học bổng. Nó cứ như ánh đèn loe loét hết dầu đang tiếp thêm sức sống, giống như những cơn gió nhè nhẹ xua tan những áng mây đen tâm tối trên bầu trời, nó cười và bảo nó đã có cơ hội.
Sài Gòn vẫn như ngày nào, Sài Gòn vẫn nắng chói chang, vẫn tiếng còi xe inh ỏi, vẫn bao người tấp nập trên đường. Nhưng biết đâu, Sài Gòn một góc là một con người đang trong tuyệt vọng, một con người đang cô đơn, giống như con thuyền không bến, chẳng biết rồi con thuyền đó sẽ trôi về phương nào khi mà gió chiều Sài Gòn vẫn ào ào thổi đến. Đó cũng chính là thằng bạn tôi.
Nghe đâu nó thoả thuận với doanh nghiệp kia, mỗi tháng người ta tài trợ cho nó một triệu. Tại vì nó rất nghèo, cô đã thương nó nên nhờ giúp đỡ. Không có thoả thuận gì giữa nó và doanh nghiệp kia, vì người ta nói chỉ cần hỗ trợ không có điều kiện gì, yên tâm! Cũng chính vì sự yên tâm của nó, giờ đây đã khiến nó lặng lẽ ngồi một góc giữa Sài Gòn. Nó từng nói với tôi, cho dù doanh nghiệp không có điều kiện gì với nó, nhưng chắc chắn rằng sau này khi học xong, nó sẽ cống hiến hết sức để báo đáp ân tình.
Nhưng người ta thì không nghĩ giống thế. Cấp cho nó được ba tháng với số tiền tròn trĩnh ba triệu đồng. Thế rồi … im lặng! Bốn tháng sau, sự im lặng đó cũng không thay đổi. Khi không còn xoay sở được nữa, nó quyết định đến doanh nghiệp để xin hỗ trợ. Nó chẳng nhận được gì, chỉ có một câu mà anh giám đốc tặng cho nó: “Em tế nhị tí nhe!”. Không biết anh giám đốc kia nghĩ gì mà nói với nó như thế, chẳng lẽ một lời hứa không được thực hiện cũng cần yêu cầu người khác tế nhị sao, chẳng lẽ một người đang chết đói xin một miếng ăn cũng cần phải tế nhị. Hay vì anh nghĩ, số tiền anh cấp hỗ trợ cho nó hàng tháng như thế, sẽ khó lòng thu hồi vốn, sẽ không sinh lãi…
 Người ta nói cho là để nhận và nhận để rồi cho đi, nhưng nếu biết trước cho đi chúng ta không nhận lại gì, bạn có đủ bãn lĩnh để tiếp tục cho nữa hay không. Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình, đó là câu nói chân thành nhất. Chỉ có cho đi không vụ lợi, cho đi chân thành thì mới nhận lại được sự chân thành và sự cho đi chân thành ấy chắc chắn sẽ được đáp lại. Nhưng nếu vì sự ích kỉ, nhỏ nhen của chúng ta khi tính cho đi sẽ nhận lại gì, và nếu sự ích kỉ đó mách rằng cho đi là đánh mất, thì chính sự ích kỷ kia đã giết chết một con người.
Thằng bạn tôi, ánh mắt tội nghiệp của nó hoà trong cơn mưa lào rào rơi xuống phố khi bước trên đường về. Những chiếc lá lác rác bay trên mặt đường như đang an ủi nó điều gì. Đường Sài Gòn vẫn thế, vẫn ồn ào và tấp nập, và trong một góc của Sài Gòn có thằng bạn tôi đang tuyệt vọng.
Lê Anh Khoa- ekip Săn tin
Được thực hiện bởi Sangtacsv.com

0 comments to "Bình Luận: Cho và nhận."

Leave a comment