Một thời để nhớ....
Ký túc xá xế chiều, thời gian như ngă nón cúi chào từng nhóm cô cậu sinh viên trở về sau một buổi học ở giảng đường. Sân vận động bỗng vang lên náo nhiệt bởi những pha bóng gây cấn của các chàng trai. Góc kia căn tin vẫn là những nụ cười tấp nập của các cô nương đi đi lại lại. Chiếc loa ký túc xá như càng hấp dẫn và chú ý bởi một bản tình ca lãng mạn của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Tôi vẫn ngồi đó, bên cánh cửa sổ phòng 7D61.
Ầm ! Ầm !
Tiếng chớp kéo dài … Cơn mưa chiều bất chợt ùa về giữa khoảng không gian trầm bỗng của KTX như the thắt lòng một nỗi niềm nhớ quê của tôi. Các hoạt dộng tự dưng ngừng lại dưới cái tiếc nuối của một trận bóng gay cấn, một hiệp bóng rổ đầy thú vị. Nổi nhớ quê nhà tôi vừa rạo rực trong lòng bỗng biến mất theo dòng nước chảy của trận mưa kia. Trời tạnh trở lại, trên sân cỏ chỉ còn những giọt nước khẽ đọng trên ngọn cỏ của mặt sân. Sài Gòn là thế đó. Mưa rồi lại nắng, nắng rồi lại mưa. Bất chợt và thình lình như muốn vồ dập ai trong khoảng không này. Vì thế mà đã làm cho Sài Gòn có mợt khí hậu đặc trưng mà không thể lẫn lộn với bất kì một nơi nào khác. Dẫu thời tiết có như thế nào đi nữa thì nhịp sống ở đây vẫn tấp bật và hối hả của nền kinh tế thị trường…Song tại một khoảng không thật nhỏ bên chiếc giường hai tầng của KTX, có một tâm hồn, một niềm tin đang hướng theo về phía mặt trời lặn để cầu mong cho sự vội vàng vụt tắt của một ngày đã qua. Và từ đó trong một giây phút tĩnh lặng, một niềm suy nghĩ lại hiện về trong tôi kỷ niệm ngày nào dưới cơn mưa Sài Thành này. Cơn mưa của sự gặp mặt.
Tôi nhớ rất rõ một buổi chiều đầu tháng 7. Cầm trên tay địa chỉ và giấy báo thi của trường. Trên chiếc xe Buyt lạ lẫm đã đưa tôi tới 450 Lê Văn Việt. Ở đó có một ngôi trừong mà tôi chỉ biết trên những thông tin đại chúng, giờ đây tôi có thể tận mắt chứng kiến. Ôi ! Ngôi trường mà tôi từng mơ ước khi còn là một cậu học sinh phổ thông.
Trời vẫn còn nắng, những tia nắng cuối ngày như vẽ một chút gì đó lên khuôn mặt của sự khờ khạo nhưng chất chứa biết bao hoài niệm lớn với ngôi trường này. Tôi chưa cảm thụ hết được niềm vui ấy thì từ đâu mang đến. Những “sợi dây” nối trời với đất. Mưa ào ào tuôn xuống trước cổng giảng đường. Nơi mà tôi còn đang ngơ ngác trước vẻ đẹp ấy . Giật mình tôi chạy lẹ vào nấp bên mái hiên nhà xe bảo vệ.
"…Anh ơi? Anh cũng dự thi trường này hả?”
Một giọng miền nam nhẹ nhàng như hòa quyện lắng sâu vào tai tôi. Khá bất ngờ với câu hỏi ấy, tôi vội liếc qua bên cạnh người bạn gái chừng bằng tuổi tôi.
"Ừ! Mình dự thi trường ni,chắc bạn cũng rứa à…?"
Giọng nói của tôi đặc rền xứ Huế, làm cho bạn gái ấy không sao nhịn cười…
Tôi đỏ mặt và có một chút gì e ngại của đứa con trai miền trung.
Bạn gái ấy thật là dễ thương, với khuôn mặt tròn bầu, dáng hình thon thả, mái tóc buông xõa chấm ngang vai…cùng một nụ cười thầm rất duyên.
"Có phải anh ở Huế không?" - Cô ấy hỏi tôi.
"Mình ở Huế, mà răng bạn biết tài rứa?" Tôi trả lời lại…
"Thế bạn ở mô?"
"Em nghe giọng nói là em đoán ra. Quê em ở miền tây, gần đây mà."- Cũng cái cười thầm rất duyên ấy, em đã trả lời tôi.
Tôi chỉ cười và liếc ra nhìn những hạt mưa đang rơi. Cái thẹn thùng lúc đầu như bị xua tan bởi những câu nói hóm hĩnh của bạn ấy và cái giọng rất Huế của tôi. Càng nói chuyện, với vẻ đẹp dịu dàng của người con gái miền sông nước, tôi như bị cuốn hút. Thời gian trôi rất nhanh, những câu hỏi mới quen dần dần tan theo sự tạnh ngớt của cơn mưa. Tôi nuối tiếc nhìn theo bước đi của cô ấy với nụ cười. Mà chẳng biết tên chỉ biết quê em ở xứ dừa Bến Tre.
Bóng dáng người con gái ấy dần khuất theo trên chiếc xe đạp ở cuối con đường. Tôi bừng tỉnh, lên lại chiếc xe buýt để về lại căn phòng trọ mà tôi vừa mới thuê. Nghỉ ngơi tập trung cho kì thi ngày hôm sau. Nhưng trong tâm trí của tôi không thể quên được ngưới con gái ấy.
Thời gian thấm thoát trôi nhanh. Thế là kì thi cũng đi qua hơn một tháng.Tôi nhận được giấy báo trúng truyển với sự hạnh phúc và vui mừng của bạn bè cùng gia đình tôi. Trong hành trang mang theo vào năm nhập học của chàng sinh viên Cố Đô nghèo. Tôi luôn cất giữ niềm hy vọng sẽ gặp lại người con gái ấy.
Thế rồi, tôi tìm tất cả, càng tìm càng hỏi tôi càng thất vọng và sự tiếc nuối cho một mối tình vu vơ dưới cơn mưa.
…..
Đi ăn cơm T ơi? Đứa bạn trong phòng cũng thúc giục tôi về căn tin. Bữa cơm của thời sinh viên, bữa cơm tràn đầy niềm vui và kí ức.
Tôi liền gấp vội quyển nhật kí lại. Gấp theo “ Chuyện tình cơn mưa” của tôi.
THUẬN TÂN (HUẾ)
"STSV-www.sangtacsv.com"
Trở thành friend của chúng tôi trên F.B www.facebook.com/sangtacsv
thật dễ thương!