Giờ đây tôi đã chết! Một ngày như mọi ngày, tôi dong xe ra đường và tai nạn xảy ra. Tôi không hề mảy may rằng hôm nay tôi sẽ chết. Tôi định lên trường, cuối giờ học tôi sẽ gặp một người bạn uống nước. Và giây phút ấy đến, tôi chỉ vừa kịp thảng thốt sau tiếng “ầm” động trời tôi đã không còn trên cõi đời này nữa. Tôi thấy mình bỗng nhẹ hơn, tôi tự nhấc mình lên và thấy mình như đang bị treo lơ lửng. Tôi nhẹ đến mức làn gió đi qua cũng làm tôi chao đảo. Lòng tôi nhè nhẹ, những âm thanh, hình ảnh xung quanh tôi không còn rõ mồn một nữa, tôi như một kẻ bị tách ra khỏi thế giới, giờ đây mọi thứ chẳng còn ý nghĩa gì đối với tôi: tôi không quan tâm bài thi vừa rồi tôi sẽ được mấy điểm, tôi không còn nghĩ liệu mình có xin được việc làm hay không…? và nhiều nhiều nữa. Giờ đây, tôi chỉ thấy mình trôi chầm chậm. Mọi thứ diễn tiến xung quanh như một cuốn phim quay chậm. Tôi chẳng còn là gì ở cõi đời này nữa. Tôi đứng ở ngoài rìa để đứng nhìn.
Mẹ tôi hay tin! Ngất lên, ngất xuống mấy lần. Còn ba thì chỉ ngồi đờ người ra ấy. Thằng em trai nhỏ luống cuống, lả chả nước mắt…nó chưa đủ già dặn để đối mặt với những chuyện như thế này.
Vốn dĩ là “quý tử” trong nhà, biết bao niềm tin và hy vọng ba mẹ đã đặt vào tôi. Mỗi lần nhắc đến con mình ba mẹ không bao giờ thôi tự hào vì “con mình học ĐH Kinh tế và nó rất giỏi”- tín hiệu ấy phát lên từ trong ánh mắt họ. Giờ đây nó tối sầm đi, ươn ướt. Ngôi nhà chìm vào bầu không khí nặng trìu trĩu, nó ngột ngạt đến mức một tiếng bước chân, một tiếng điện thoại reo cũng đủ làm tâm trạng ta dễ bấng loạn. Ta muốn phá vỡ nó, ta muốn vượt qua nó nhưng dường như nó là không khí, nó bao quanh ta từng ngóc ngách, từng thớ thịt, và ta không chạy đi đâu được. Ta phải ở đó. Việc duy nhất ta có thể làm là tự dày vò chính bản thân mình, ta nhớ lại những điều trong quá khứ, ta cảm thấy trân trọng tất cả những gì nhỏ nhặt nhất đã qua,…và ta chỉ khóc.
Ta có thể dằn nó xuống tận đáy lòng. Ta có thể thấy mình mạnh mẽ thế nào nhưng bên trong ta, ta không nhận ra rằng nhiều thứ đã đổ vỡ, nó lắng sâu trong tâm hồn ta, và đến một lúc nào đó ta bật khóc.
Tôi chết đi! Một sợi chỉ vô hình nào đó mà khi còn sống, trong suốt 20 năm qua đã vô tình mắc đi mắc lại, chồng chéo, đan xen người này sang người khác đã kéo mọi người đến trước linh cửu của tôi. Tôi được gặp lại những người bạn cũ, những họ hàng thân quen. Tôi thấy mình thật hạnh phúc khi đã có một cuộc đời như thế. Tôi có biết bao nhiêu là bạn, tôi có cả một thế giới nơi mà ai cũng yêu quý , tôn trọng mình. Bỗng nghĩ lại tôi thấy mình thật bất lực. Tôi muốn nắm lấy tay của từng người, từng người một và nói rằng “tôi cảm ơn họ thế nào, nhưng giờ đây tôi đã không còn là một phần của thế giới này nữa rồi!” quá khứ đã mang tôi xích lại gần họ rồi cũng chính quá khứ đẩy họ ra khỏi tôi để cuốn theo vòng quay của cuộc đời đầy những biến động. Tôi chỉ tiếc mỗi một điều, kết thúc mỗi hành trình ấy, tôi hãy làm nốt hết vai trò của mình, hãy sống hết mình, tôi sẽ nói tôi yêu họ thế nào? Lúc ấy tôi sẽ nhẹ nhõm hơn khi đi những bước tiếp.
Nếu như hiện tại là cuốn phim quay chậm thì quá khứ trong tôi như đang tua lại cuộc đời mình mà tốc độ hơn 24 hình/giây. Mọi thứ chớp giật lướt qua vèo vèo như điểm lại những tin chính trong một bản tin thời sự.
Ba mẹ, thằng em, bạn bè, …rồi cũng sẽ quen với việc vắng mặt tôi trên cõi đời này. Như một bản năng, con người sẽ tiếp tục cuộc hành trình của mình. Thế giới đầy rẫy những biến đổi, những cám dỗ sẽ xua dần hình ảnh của tôi trong tâm trí họ. Trong một số ít người, tôi sẽ là một vết thương chưa lành da, nó sẽ ngứa khi lên da non, nó sẽ đau khi bạn gỡ miếng da non vừa lành đó.
Cuộc sống là một chuỗi những sự kiện với cấu thành bởi con người và ngoại cảnh. Mối quan hệ của chúng ta như một mối nối trong một cái mạng nhện khổng lồ. Tôi giăng mình qua nhiều sợi dây khác trong cuộc đời và vô tình liên kết họ ở những chỗ nối đó. Tôi mất đi. Và những chỗ nối kia giờ chỉ là một cuộn dây buộc. Mỗi chúng ta thật hạnh phúc khi mình là mắc xích của nhiều xâu chuỗi như vậy. Vì vậy đừng bao giờ cho rằng “mình chẳng là ai trên thế giới này nhé!” cho dù bạn không có một thân hình hoàn hảo, dù bạn không có một khuôn mặt ưa nhìn, dù bạn không có một tài năng thiên phú,…thì ít ra bạn còn có thật nhiều người xung quanh bạn.
“Với ai đó bạn có thể là cả một thế giới”
Khi chết đi! Tôi mới thấy rằng cuộc sống thú vị đến duờng nào. Tất cả những hỉ nộ, ái ố, mà nó mang lại cho tôi là những gia vị nêm nếm cho nồi canh hầm chưa đủ lửa. Đến một lúc nào đó, nồi canh sẽ chín và đến khi ấy tôi mới ngộ ra rằng : “cuộc đời đã dạy mình nấu một nồi canh ngon đến vậy!”
Nếu cho tôi sống thêm một ngày nữa, tôi cũng sẽ đến trường như mọi ngày, tôi cũng sẽ làm những việc mình thường làm, tôi sẽ thích những gì mình thích và ghét những gì mình ghét, tôi vẫn sống cuộc đời của tôi vì tôi biết: “đó là thứ quý nhất mà tôi có trên cuộc đời này”.
June
for me, ur the world, so dont die! khakha