Cô vẫn thường thường nhớ lại những ngày quen anh...
Xưa kia cô không biết uống cà phê, cho đó là thứ nước đắng nghét vô bổ. Song, khi quen anh rồi, hầu như tuần nào cũng theo anh đến quán, dĩ nhiên sau đó cà phê thành bạn của cô.
Anh là chàng trai ưu tú, đẹp trai, có chí tiến thủ... Khi hai người học đại học, anh đã chú ý đến cô, một cô gái hiền lành có mái tóc đen dài. Cô thường không gây sự chú ý nhưng lại khiến mọi người quan tâm đến mình. Anh bảo: "Vì em mà anh được sinh ra!". Lời nói của anh quả khiến cô rung động.
Thế nhưng quen cô rồi, anh vẫn luôn không chỉ quan tâm đến mình cô. Bạn gái vây quanh anh đếm được hơn tá, anh đều đối xử tốt với họ. 12h đêm, nếu một cô nào đó khóc lóc than buồn chán, anh cũng sẽ lập tức đi ngay. Hoặc như, đang ngồi với cô, và nếu có ai đó gọi điện thoại bảo cần anh, thì anh cũng sẽ không từ chối. Giây đầu anh còn lưỡng lự, phút sau anh đã biến mất.
Cô lẳng lặng đón nhận mọi thứ, không nói năng gì.
Một ngày kia, cô đột nhiên nói: "Em muốn chia tay!".
Anh sững sờ, hỏi: "Anh làm gì sai? Bạn bè cần anh, không thể không đến!"
Cô bình thản khuấy cốc cà phê "Không có đường, đúng không? Uống đi!"
Anh không hiểu ý cô muốn nói, nhưng vẫn hớp một ngụm.
"Đắng quá! Không ngon! Anh thích có đường!" - anh nhăn mặt.
Cô trầm tư, vẽ vẽ ngón tay trên mặt bàn "Cà phê đắng nhưng có dư vị. Anh chỉ thấy đắng. Giống như tình yêu của em và anh, anh sẽ chỉ thấy đắng. Em cũng không thấy ngọt ngào. Cũng chẳng có ấn tượng mạnh mẽ. Vì thế... chia tay thôi!"
Cô bỏ đi. Cốc cà phê đặc quánh lại.
Không quen anh nữa, nhưng cô đã có thói quen đến quán uống cà phê không đường. Thỉnh thoảng nhớ lại chuyện cũ, cô không khỏi cảm thấy đau lòng. Giá như anh biết, cô ghét cà phê đến đâu, mà vì anh, đến cà phê không đường cô cũng đã quen thuộc. Anh vĩnh viễn không quan tâm đến chuyện đó. Mà nếu có, thì một thoáng chốc cũng sẽ quên hết. Con trai thường vô tâm như vậy.
Điện thoại rung lên "Cà phê không đường đắng nhưng có dư vị. Anh đã lỡ bỏ mất dư vị của nó. Hãy cho anh nếm vị đắng cà phê không đường, được không?"
Cô nhìn sang. Anh đang ngồi bàn bên kia, gương mặt trầm tĩnh, có vẻ chững chạc hơn trước nhiều. Cô gửi tin nhắn lại "Cốc cà phê đã đổ rồi. Anh còn muốn uống lại?"
"Vậy thì," anh dịu dàng đến bên cô, "anh pha cho em cốc khác. Đắng ngọt, chúng ta cùng nếm!"
Mắt cô ướt nước.
Có lẽ cà phê không đường bắt đầu ngọt rồi.
Bạn cũng nếm thử xem. Cà phê không đường ngọt hay đắng?
Xưa kia cô không biết uống cà phê, cho đó là thứ nước đắng nghét vô bổ. Song, khi quen anh rồi, hầu như tuần nào cũng theo anh đến quán, dĩ nhiên sau đó cà phê thành bạn của cô.
Anh là chàng trai ưu tú, đẹp trai, có chí tiến thủ... Khi hai người học đại học, anh đã chú ý đến cô, một cô gái hiền lành có mái tóc đen dài. Cô thường không gây sự chú ý nhưng lại khiến mọi người quan tâm đến mình. Anh bảo: "Vì em mà anh được sinh ra!". Lời nói của anh quả khiến cô rung động.
Thế nhưng quen cô rồi, anh vẫn luôn không chỉ quan tâm đến mình cô. Bạn gái vây quanh anh đếm được hơn tá, anh đều đối xử tốt với họ. 12h đêm, nếu một cô nào đó khóc lóc than buồn chán, anh cũng sẽ lập tức đi ngay. Hoặc như, đang ngồi với cô, và nếu có ai đó gọi điện thoại bảo cần anh, thì anh cũng sẽ không từ chối. Giây đầu anh còn lưỡng lự, phút sau anh đã biến mất.
Cô lẳng lặng đón nhận mọi thứ, không nói năng gì.
Một ngày kia, cô đột nhiên nói: "Em muốn chia tay!".
Anh sững sờ, hỏi: "Anh làm gì sai? Bạn bè cần anh, không thể không đến!"
Cô bình thản khuấy cốc cà phê "Không có đường, đúng không? Uống đi!"
Anh không hiểu ý cô muốn nói, nhưng vẫn hớp một ngụm.
"Đắng quá! Không ngon! Anh thích có đường!" - anh nhăn mặt.
Cô trầm tư, vẽ vẽ ngón tay trên mặt bàn "Cà phê đắng nhưng có dư vị. Anh chỉ thấy đắng. Giống như tình yêu của em và anh, anh sẽ chỉ thấy đắng. Em cũng không thấy ngọt ngào. Cũng chẳng có ấn tượng mạnh mẽ. Vì thế... chia tay thôi!"
Cô bỏ đi. Cốc cà phê đặc quánh lại.
Không quen anh nữa, nhưng cô đã có thói quen đến quán uống cà phê không đường. Thỉnh thoảng nhớ lại chuyện cũ, cô không khỏi cảm thấy đau lòng. Giá như anh biết, cô ghét cà phê đến đâu, mà vì anh, đến cà phê không đường cô cũng đã quen thuộc. Anh vĩnh viễn không quan tâm đến chuyện đó. Mà nếu có, thì một thoáng chốc cũng sẽ quên hết. Con trai thường vô tâm như vậy.
Điện thoại rung lên "Cà phê không đường đắng nhưng có dư vị. Anh đã lỡ bỏ mất dư vị của nó. Hãy cho anh nếm vị đắng cà phê không đường, được không?"
Cô nhìn sang. Anh đang ngồi bàn bên kia, gương mặt trầm tĩnh, có vẻ chững chạc hơn trước nhiều. Cô gửi tin nhắn lại "Cốc cà phê đã đổ rồi. Anh còn muốn uống lại?"
"Vậy thì," anh dịu dàng đến bên cô, "anh pha cho em cốc khác. Đắng ngọt, chúng ta cùng nếm!"
Mắt cô ướt nước.
Có lẽ cà phê không đường bắt đầu ngọt rồi.
Bạn cũng nếm thử xem. Cà phê không đường ngọt hay đắng?
The Coffee Love(st)
mấy bài sưu tầm này có ý nghĩa ha
lời muốn nói nên đơn giản, ngắn gọn và nhưng vẫn có chất. mới chăm đọc đc
la bai cua mot thanh vien trong Pr do^^Hay ghe do Hien oi
good . tuyet voi wa , neu moi doc va ko chu tam vao thi se koh ieu dc cau chuyen , va nguoc lai se thay rang cau chuyen co that nhiu y nghia