Breaking News

Tran Chi Thien Tran Chi Thien

Home , � Viết cho một đêm mưa bất chợt

Viết cho một đêm mưa bất chợt


Mưa lại về, cả thành phố Sài Gòn lại ngập tràn trong bóng mưa.
Nó khẽ đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ, từng hạt mưa cứ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng rơi rơi. Mưa xuyên qua kẽ lá, qua từng cánh hoa, thỉnh thoảng mưa cùng gió cười với nhau làm cho cây cũng khẽ chuyển mình thướt tha làm dáng.
Âm thanh cứ tí tách, tí tách!

Nó đứng ngắm mưa, nó yêu mưa, mà cũng không biết tự bao giờ nó lại yêu mưa đến như thế, nó thích đắm mình trong những cơn mưa, nó thích lang thang trên những con phố dưới trời mưa, chỉ mỗi nó, một mình và chỉ một mình nó thôi!
Nó thích được mưa hôn lên mái tóc, được gió chạm vào đôi môi, và nựng nhẹ lên đôi má nó, nó cũng ngắm Sài Gòn hoa lệ trong mưa với những ánh đèn rực rỡ, những tòa nhà cao tầng, những con đường, những dòng người qua lại…

Bất chợt…! Nó nhớ đến hắn, hình ảnh của hắn cứ đâu đó xen lẫn trong tâm trí nó. Nó nhớ hắn, nhớ thật nhiều!
Thế rồi ánh mắt vui tươi, hồn nhiên và yêu đời của nó đột nhiên biến mất, còn đọng lại trên khóe mắt nó là một nỗi buồn và một nỗi nhớ khôn nguôi. Nó buồn hẳn, nó không cảm thấy thoải mái khi ngắm mưa, nó không còn muốn được đắm mình trong mưa, và cũng chẳng muốn ngắm Sài Gòn trong mưa nữa.

Khép khung cửa sổ, nó bước thẳng vào phòng, đắp chăn và nhắm mắt lại!
Ngoài trời âm thanh vẫn cứ tí tách, tí tách…!


Sad eyes

1 comments to "Viết cho một đêm mưa bất chợt"

  1. ôi mưa và những nỗi buồn

Leave a comment