Breaking News

Tran Chi Thien Tran Chi Thien

Home , � Tuổi học trò...

Tuổi học trò...

Nếu có người hỏi: “Với bạn thì bức tranh nào là bức tranh đẹp nhất” thì bạn sẽ trả lời như thế nào? Với tôi, câu trả lời là “Bức tranh về tuổi học trò"....
“Bức tranh về tuổi học trò”, đó là một bức tranh sống động, đầy màu sắc với những gam màu hòa quyện vào nhau. Là những gam màu tối, chứa trong đó những hình ảnh về những ngày học dài ngán ngẩm, những tiết trả bài với những gương mặt âu lo, những lần bị thầy cô la mắng thật nặng nề... hay ẩn hiện đâu đó trong bức tranh này là chân dung của những đứa bạn mà mình không ưa... Có đôi lúc, những gam màu tươi sáng vẫn xuất hiện xen kẽ trong bức tranh này, có thể là gương mặt thật xinh xắn của một cô bé trong tà áo dài trắng dưới sân trường mà mình vẫn thường khẽ nhìn lén, hay là một hình ảnh thật đẹp giữa sân trường, khi những ngọn gió dạo chơi dưới nắng nhẹ lướt qua những tán lá cây giữa sân, những đứa bạn cùng nhau vui chơi, hay những trò ghép đôi, ghép cặp, tình yêu dễ thương của tuổi học trò...
Nhưng tiếc thay, suốt cuộc đời học sinh của mình, tôi chưa bao giờ nhận thấy bức tranh tuổi học trò này là một bức tranh đẹp cả…

Và tôi chỉ muốn kết thúc nó thật nhanh mà thôi...
Thế rồi, cái mong ước của tôi cũng đã đến, ngày 22/5/2008 là cái ngày mà nét vẽ cuối cùng của bức tranh tuổi học trò này đã hoàn thành. Ngày đó tôi rất mừng, mừng vì ko còn phải gạo bài, vì không phải tiếp xúc với những đứa bạn mình không ưa, và có thể bỏ lại những gì không vui ở lại, đi trên con đường mới mà mình đã chọn…
Giờ đây, đáng lẽ tôi phải vui mừng và hứng khởi bắt đầu một chặng đường mới, một bức tranh mới.
Nhưng…
Không hiểu sao, đôi khi tôi lại cảm thấy như trống trải và như nuối tiếc một điều gì đó...
Nhiều lúc, tôi lại thèm cái cảm giác được đi học, dù có phải trả bài nhiều hơn đi chăng nữa, dù phải đối mặt lại với những chuyện không vui...
Tôi lại khao khát được nhìn thấy gương mặt đáng ghét của lũ bạn lớp tôi, dường như cái việc nhìn những gương mặt đó hàng ngày đã trở thành một thói quen trong cuộc sống ba năm học trò của mình...
Tôi lại mong muốn được có lại cái cảm giác hồi hộp khi thầy cô trả bài miệng, cái cảm giác căng thẳng tột cùng trong những lần lật tài liệu khi kiểm tra, cái cảm giác sợ sệt khi vi phạm nội quy trường lớp trong tiết sinh hoạt chủ nhiệm...
Và hơn hết, tôi muốn được một lần nữa nhìn thấy tà áo dài trắng xinh xắn của người con gái mà tôi yêu mến, được nhìn thấy sân trường xôn xao tiếng học sinh, hay lớp học với những gương mặt quen thuộc...
Bỗng nhiên, bức tranh tuổi học trò này hiện lên trong mắt tôi đẹp làm sao, đẹp lạ lùng, đẹp như thể không còn gì có thể đẹp hơn nữa....Tôi tự hỏi, tại sao khi đang ở trong chính khung cảnh đó, tôi lại hờ hững vô tâm bỏ qua vẻ đẹp này mà ko cảm nhận nó hết mình... để khi nhận ra được, thì cũng chỉ là sự tiếc nuối mà thôi...
Tôi tiếc vì mình đã bỏ qua thời học trò thật đẹp. Tiếc vì ngày ấy, tôi đã mãi chìm trong sự buồn bã, sự ích kỷ để rồi bỏ lỡ từng giây, từng phút của một phần đẹp đẽ của đời người…
“Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi, đất đã hóa tâm hồn”


Có lẽ vậy…
Viết cho 1 năm đã qua…





Doremon – Được thực hiện bởi STSV

0 comments to "Tuổi học trò..."

Leave a comment