Tờ lịch trên tường tô hồng tháng 11. Đã là tháng 11. Quẩn quanh với những lo toan bộn bề của cuộc sống, đôi khi tôi thấy mình như không còn khái niệm thời gian. Đứa cháu học lớp ba mà “hiện đại” đến lạ, đã biết truy cập Internet, đã biết gởi ecard, gửi e-mail cho thầy, cô nhân ngày Quốc lễ. Bất chợt nghe lại giai điệu của bài hát “Người thầy” mà đứa cháu chuẩn bị gởi “Quà tặng âm nhạc” cho các cô nhân ngày nhà giáo, lòng tôi chùng xuống, kỹ niệm cũ ùa về. Một giọt nước mắt vỡ tan và như có ngôi sao nào lấp lánh sống lại trong tiềm thức… Tôi nhớ đến Cô, người Cô luôn tận tụy đến yêu thương, nâng đỡ những đứa con bé nhỏ của mình. Tôi nhớ ánh mắt lo âu mỗi khi có những bất trắc xảy đến. Tôi nhớ những giọt mồ hôi lấm tấm vầng trán cao giữa cái nóng oi bức ngoài trời hay những nụ cười thật hiền trong giờ giải lao, thư giãn. Tất cả, tất cả tôi vẫn nhớ, nhưng có duy nhất một điều tôi quên… Tôi đã đổ lỗi cho hoàn cảnh, cũng chẳng phải vì thời gian lướt nhanh vô tình. Tôi chỉ biết trách mình đã không thể thu xếp để chu toàn lời hứa bản thân.
Tôi nhớ lại lần cuối gặp Cô. Vẫn ánh mắt trìu mến ấy, đôi tay ấm áp ấy, nụ cười hiền muôn thưở ấy, sao lòng tôi quặn thắt. Lời xin lỗi, lời thưa tôi đã không bật thành. Thế mà, Cô vẫn bảo tôi đừng khóc, cuộc đời rồi cũng sẽ có phút chia ly. Như bài học ngày xưa cô dạy, có cô độc mới biết quý những giây phút sum vầy bên nhau, có sum vầy mới thắm thiết những ngày xa cách, và có xa cách mới thương những ngày gặp lại. Thế mà Cô đi, cô đi mãi, chẳng cho tôi ngày gặp lại. Nếu có ước muốn trong cuộc đời này. Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại. Nếu ước muốn có thể thành sự thật, tôi mong sao thời gian có thể quay trở lại, để tôi được nhỏ dại, được ôm ấp bởi vòng tay cô, được lắng nghe những lời dạy bảo ân cần và được là một đứa học trò mà cô yêu thương nhất. Và để tôi thực hiện lời hứa của mình-về thăm cô mỗi lần 20-11. Đơn giản thế con vẫn không làm được. Như thời gian có bao giờ trở lại Cô ơi! Để bây giờ những lời cô nói làm hành trang cho tôi tiếp bước trong cuộc sống này, những gì cô dạy sẽ còn theo tôi mãi mãi đến suốt cuộc đời. Tôi sẽ cố kìm nén dòng nước mắt mỗi khi nghĩ về Cô, vì tôi vẫn nhớ lời cô dạy: phải sống sao cho xứng đáng với những mong mỏi mà người khác dành cho mình, biến đau thương thành hành động sống có ý nghĩa. Để bây giờ mỗi mùa tháng 11, mỗi mùa kỷ niệm của ngày Nhà Giáo, tôi lại đau đáu trong lòng mình, vẫn lặng lẽ giấu đi những giọt nước mắt ăn năn, giọt nước mắt cho một lời hứa chưa trọn vẹn. Và, luôn luôn từ sâu thẳm lòng mình, tôi vẫn hằng giấu kín một lời xin lỗi mà tôi không kịp gửi đến Cô. Ai thả thời gian rơi vội qua kẽ tay, cho tiếc nuối những tháng ngày ngắn ngủi… bên Cô, Cô ơi!
Home � 20.11.08 , Chủ đề , Góc nhìn SV � Trở về quá khứ
Trở về quá khứ
Posted by Unknown on 6:12 AM // 0 comments
Nguyễn Uyên Phương Lớp 41 – K34
0 comments to "Trở về quá khứ"