Breaking News

Tran Chi Thien Tran Chi Thien

Home , , � Bài hát thứ ba

Bài hát thứ ba


…“Trên đời này chỉ có ba bài hát

Đủ nói hết buồn vui của thế giới tâm hồn

Hay hơn cả là bài ca thứ nhất,

Bà mẹ dịu dàng khẽ hát ru con

Bài thứ hai cũng là bài của mẹ,

Khi con trai mẹ chết, cánh tay già,

Ôm xác con hát một mình lặng lẽ…

Những bài khác trên đời là bài hát thứ ba”…

(Raxun Gamzatov)

Có ai đã lỡ lãng quên? Những điệu ru tâm hồn… của người làm thầy?

Giữa dòng cuồn cuộn cuộc đời chảy trôi, bỗng dưng giật mình dừng chân nhìn lại. Tách mình ra khỏi guồng quay cuộc sống, quay đầu mà thấy rằng, hình như mình đã vô tình đánh rơi nhiều mảnh yêu thương…

Đã bao lâu rồi bạn chưa nói với gia đình của mình rằng, bạn yêu họ như nào?

Đã bao lâu rồi bạn chưa nói với bạn bè xung quanh, bạn cảm ơn họ biết bao?

Và, đã bao lâu rồi, bạn chưa về với tấm lòng của một thời dẫu ngắn ngủi nhưng đáng quý vô ngần…?

Hôm nay mạn phép, tôi nhớ về những người đã từng là thầy cô tôi. Và mạn phép, tôi nhớ đến tất cả những người đã dành trọn trái tim và tâm huyết mình cho bục giảng, cho phấn trắng, cho những đôi mắt ngây ngô của lũ học trò biết cách ước mơ.

Chợt nhớ đến lời mẹ ru ngày nào…

“Sang sông phải bắc cầu Kiều

Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy”

Có rất nhiều người đã đi qua tâm hồn một người… Có những người ở lại mãi, nhưng, cũng có những cuộc gặp gỡ chỉ là khoảnh khắc. Lòng mẹ chở che trọn cuộc đời con, còn thầy, chỉ là những khoảnh khắc không quá dài, nhưng cũng đã đủ để ngày trưởng thành nhớ lại, tấm lòng ấy trong và đẹp một cách lạ kì như nào.

Đã bao giờ có ai giải được bài toán về công lao của một người làm thầy?

Người xưa vẫn ví, làm thầy như làm người lái đò, suốt đời cầm mái chèo chở bao chuyến thuyền sang sông. Vất vả gian khó, con người ấy vẫn lặng lẽ những sớm chiều nắng mưa trên chiếc thuyền nhỏ của mình…

“Người thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa
Dòng đời từng ngày qua êm đềm trôi mãi
Chiều trên phố bao người đón đưa
Dòng sông vắng bây giờ gió mưa
Còn ai nhớ, ai quên con đò xưa...”

Thời gian vẫn là vòng quay vô tình, âm thầm dẫn theo cuộc đời trôi đi không níu kéo. Ngày qua, dòng sông vắng thời xa xưa vẫn lẻ loi bóng một bóng người, nhỏ bé giữa vô vàn mênh mông. Khách sang sông bước chân đến bờ, mấy ai còn quay đầu ngoảnh lại nhìn về dòng sông phẳng lặng ấy với niềm biết ơn? Mấy ai bước vào dòng đời bộn bề lo toan này còn có những khi nhớ lại những buồn vui bên thầy mình ngày ấy? Mấy ai có được trong tâm hồn mình những thoáng hiện về kí ức những ngày trong trẻo bên phấn trắng bảng đen, bên những trang giấy học trò trắng ngần khẽ thấm đượm những giọt mồ hôi nhọc nhằn… Và mấy ai, còn vang vọng trong mình một câu hát ân nghĩa…

“Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi,
Có hay bao mùa lá rơi
Thầy đã đến như muôn ngàn tia nắng,
Sáng soi bước em trong cuộc đời

Dẫu đếm hết sao trời đêm nay
Dẫu đếm hết lá mùa thu rơi
Nhưng ngàn năm, làm sao
Em đếm hết công ơn người thầy.”

Mấy ai nhớ đến còn đò xưa đã đưa mình đến với ngày hôm nay?

Câu ca biết ơn thầy, trong “bài hát thứ ba” của thế giới hồn người, vang vọng từ đâu? Chẳng xa xôi gì, chỉ là lòng người với bao nỗi lo toan cuộc sống lỡ tảng lờ qua thôi.

Một ngày quay về với kí ức, để mà thấy lòng mình chợt xót… bóng thầy vẫn ở nơi xa xưa ấy, dõi theo bước chân người trò nhỏ nay đã trưởng thành, mặc cho “đứa con” ấy của mình có vô tình mãi chẳng quay về…

Có những khi kỉ niệm bỗng trôi về dạt dào như vỡ òa trong kí ức… Lặng người mà nhớ lại thuở ngô nghê học làm người, những đòn roi răn dạy bên những giọt nước mắt con nít dỗi hờn, những ân cần động viên mỗi lần vấp ngã, những kì vọng tin yêu ẩn sâu trong đôi mắt người dẫn đường.

Thầy tôi, tôi nhớ một người với niềm say mê văn chương, đã quên hết thực tại để hòa mình cùng nước mắt Nguyễn Du mà thương cảm cho Thúy Kiều, người truyền cho tôi một tình yêu văn học thật kì lạ, để đến với nghệ thuật, để biết cách làm cho lòng mình nhẹ nhàng thanh thản và đẹp hơn…

Thầy tôi, tôi nhớ một người đã đến với cuộc đời tôi một cách tình cờ và nhanh đến lạ. Hai ngày học chuyên đề, và sau đó, thầy đi mãi. Hôm đến với lớp, thầy nhìn chúng tôi và đặt ánh mắt tin tưởng lên tất cả những đứa chuẩn bị cho một kì thi lớn. Hai hôm sau, kết thúc chuyên đề, thầy trở về. Và vài ngày sau, chúng tôi được tin thầy đã ra đi, mãi mãi… Lòng mỗi đứa học trò bỗng dưng bị bóp nghẹn. Dưng nhớ lại cái bắt tay cuối cùng trước khi thầy đi. Dưng nhớ lại những sáng chiều thầy soi đường cho chúng tôi đến với một thế giới chúng tôi yêu thương nhưng chưa hoàn toàn bước chân vào… Dưng, thấy yêu thầy đến vô vàn.

Và, tôi nghĩ đến một người, cô của tôi. Chẳng rõ từ khi nào, buồn vui tôi đều có thể kể cho cô. Chẳng biết đã bao lâu, mỗi khi lòng dậy sóng, tôi đều tìm đến cô, để cả nước mắt lẫn lo âu cứ thể nhẹ nhàng trôi đi hết. Chẳng rõ vì sao, ngoài những khi là cô trên lớp, cô còn là một người chị, luôn bên tôi.

Lòng mẹ cha không gì đo đủ, ơn cô thầy có bút nào kể xiết?

Một năm chỉ có 24 giờ đặc biệt để tôn vinh thầy cô, nhưng không có nghĩa một ngày đó là tất cả. Từng giây, từng phút, mỗi khoảnh khắc đều là cơ hội để tất cả nói lên lòng biết ơn của mình, để người khách sang sông dừng bước chân vội vã, quay đầu nhìn lại người chèo đò tận tụy với một lòng kính yêu.

Dẫu anh chỉ là một người thành đạt nhưng vô danh, hay anh là một người nổi tiếng, anh cũng vẫn là, và đã từng là, một vị khách nhỏ bé đã được người cầm mái chèo âm thầm kia chở đến với những ước mơ. Và dẫu anh có biết điều đó hay không, có nhớ đến họ hay không, thì những người đã từng là cô là thầy, vẫn mãi dõi theo anh từ một chân trời nào đó. Đó là vùng đất của kí ức, xứ sở của những con người với tấm lòng lặng lẽ mà bao dung đáng quý vô ngần. Đó là nơi mà người gieo trong anh những hạt giống ước mơ vẫn ngày đêm vun xới cho cây đơm hoa kết trái với trọn tấm lòng yêu thương và tin tưởng, bằng sự kì vọng lớn lao. Và, đó là nơi anh biết rõ nhất, là nơi anh không bao giờ quên, chỉ là, anh lỡ để mình bị những dòng chảy xoáy mạnh của thực tại cuốn đi, che mờ một màu quá khứ. Một ngày, bằng một phép nhiệm màu nào đó của cuộc sống, anh sẽ có dịp được về với con đò ngày ấy. Nhưng, điều quan trọng, phép thần tiên đó phải xuất phát từ chính trái tim anh.

Xa miền đất xưa, giờ ngồi trong giảng đường đại học, bỗng nhớ lại một thoáng hồn nhiên đã thuộc về miền kí ức. Vẫn tự hứa với lòng mình, sẽ không bao giờ quên. Bóng hình những người lái đò đã đi qua đời tôi sẽ mãi vẫn còn đọng lại, liêu xiêu bóng nhỏ một đời tận tụy. Những con đò, với những con người chở bao ước mơ mộng đẹp sang sông, vẫn mãi nằm trong tôi, ở một nơi tôi luôn trân trọng.

Tôi biết mình chẳng đủ khả năng để “đếm hết sao trời”, để “đếm hết lá mùa thu rơi”, lại càng không đủ khả năng kể lại hết bao công ơn của những người làm thầy. Chỉ là, trong một phút giây lòng mình lắng lại, muốn nói lên một điều gì đó, để hòa vào “bài hát thứ ba” của tâm hồn, gửi đến những người đã, đang và sẽ vẫn dõi theo, kì vọng vào một ngày tôi nên người.

Con cảm ơn, những người đã chắp cánh cho ước mơ con bay cao trên nền trời cuộc sống.

Nguyễn Thị Nga
Lớp 83-K34

1 comments to "Bài hát thứ ba"

  1. Anonymous says:

    Bạn đang yêu!! Người ấy của bạn đang giận bạn!!! Bạn có thắc mắc về tình yêu. Bạn đang có tâm sự về công việc, học tập, nghề nghiệp, con cái, sức khỏe…Hãy gọi số: 1900 599 953 để được tư vấn . 1900 599 953 chúng tôi luôn lắng nghe tâm sự của bạn.

Leave a comment