Đã ba năm rồi nó chưa một lần đặt chân đến lại ngôi trường cấp ba thưở nào. Có lẽ nó nghĩ sẽ chẳng ai nhớ nó. Nó học không giỏi, cũng không đến nỗi tệ, nó không quậy hay pha trò trong lớp, chỉ bình thường rồi mờ nhạt, và… dễ quên. Bởi lẽ ấy mà nó nghĩ mình có về trường thì cũng chẳng có thầy cô nào nhận ra. Nó sợ và e ngại, có hay thì gốc phượng nhớ nó, nhớ nó giờ ra chơi nào cũng ngồi dưới cây đọc bài và lắc lư…
20/11, bạn bè xôn xao rủ nó về trường, nó tìm cách chối vì bận học, và đã chối… 2 năm rồi. Nhưng nó cũng nhớ trường lắm, nhớ lớp, nhớ hình ảnh áo dài, nhưng nó sợ thành người thừa và tủi thân khi thầy cô nhắc tên từng đứa mà quên nó…
Không hiểu sao đôi chân nó lại đưa nó đến cổng trường cấp ba. Tiếng trống trường vang rộn chào mừng lễ 20/11. Nó tiến vào cổng, đứng nhìn từ xa khung cảnh lễ quen thuộc, có bong bóng, băng rôn, ca hát,…Bỗng một bàn tay đặt lên vai nó:”Sao em không vào trong?” A! Nó nhận ra thầy giám thị. Nó đang ấp úng thì thầy hỏi tiếp:”Có phải em là học sinh cũ lớp 12A2 không?” Nó trả lời như quán tính:” Dạ đúng ạ!” Rồi nó chợt nhận ra nhận ra điều rất lạ so với suy nghĩ trước nay của nó khi nghe thầy giám thị nói: “Cô bé này ngày xưa ngày nào cũng đi học sớm lắm nè”, nói rồi thầy kéo tay nó bước vào sân trường nơi thầy chủ nhiệm và đám bạn đang trò chuyện.
Thầy chủ nhiệm nhìn nó, chau mày một lúc rồi gật gù: “Cô bé này ngồi ở bàn hai dãy trong cùng, hay nhìn ra cửa sổ phải không?”Nó như chợt vỡ òa:” Dạ đúng rồi ạ!”. Trong lòng nó bỗng nhen lên một cái gì rất mới và rất vui, có lẽ nó đã sai cho những suy nghĩ trước đây. Đúng, thầy cô có biết bao thế hệ học trò, có quên đi tên tuổi nhưng vẫn còn có thể nhận ra học trò của mình trong đám đông những người khách đã sang sông ấy. Và rồi nó nhận ra mình đã hiểu sai ý nghĩa ngày 20/11, ngày tri ân người nhà giáo, chứ không phải là ngày mà “người lái đò” tìm đến những “người sang sông”, là tấm lòng, là tình cảm, chứ không phải là những thứ mông lung mà nó đã từng nghĩ. Và bây giờ thì nó có thể cùng cât cao lời ca cùng lũ bạn:” Trường yêu hỡi chúng tôi về đây, nhìn tôi xem giờ nay khác xưa rồi…”
Trần Thị Hồng Hạnh
hay quá, em rất thích ,em cũng sẽ gửi bài nhưng em nghĩ mình hết cơ hội rồi vì bài này tuyệt!!!