Người gánh từng góc quê.
Thành phố. Hiện đại và náo nhiệt. Đôi khi trở nên xô bồ và cỏ vẻ rất lộn xộn. Những biển chặn ngang đường “Công trình 100m”, những lô cốt án ngữ nơi ngã tư đông người, những lần kẹt xe tha hồ hít khói bụi khiến người ta cứ thấy ngại ngùng mỗi lần nghĩ tới việc dắt xe ra khỏi nhà làm vài vòng loanh quanh thành phố. Nhưng, những điều đó không hề làm cho thú vui dạo phố phường của tôi bị giảm đi phần nào. Bởi đơn giản, chỉ cần đi quanh một con phố, kiểu gì cũng gặp được những… gánh hàng rong.
Trong tình yêu đối với thành phố mới, có một phần rất lớn tôi dành riêng cho những gánh hàng.
Là những gánh hàng bán đủ thứ trái cây hay những loại bánh bình dân. Tôi có thói quen cứ thấy bóng dáng của những quảy hàng nặng oằn hai vai, hay những xe đẩy chất đầy những món lặt vặt là lại tức tốc đạp xe tới, tấp vào lề đuờng và thảnh thơi ngồi thưởng thức. Không giống như kiểu đang thưởng thức thú vui ẩm thực, không phải vì những món quà vặt, tôi ngồi đó, và mỉm cười bên những câu chuyện…
Gọi một ly chè, có khi là một dĩa xôi mặn, hay tô mỳ Quảng chỉ để có cớ ngồi lại, tôi ở đó trong vai “kẻ hóng chuyện”, lắng nghe mấy người bán hàng chuyện trò cùng nhau. Rằng thằng út của cô bán xôi hôm nay được điểm 10, rằng chú bán mỳ Quảng vừa mới gửi tiền về đóng tiền học phí cho 3 anh em ngoài quê, hay chuyện mấy hôm nay bán đắt hàng, cô bánh cuốn đủ tiền sắm quần áo cho mấy đứa nhỏ ở nhà. Mỉm cười, vui cùng những niềm vui giản dị của người khác. Chợt thấy những giây phút thực sự bình yên giữa Sài Gòn náo nhiệt hóa ra ở ngay đây, bên những gánh hàng rong vẫn lầm lũi đi về mỗi sớm tối.
Càng vui hơn nếu gặp người bán gốc miền Trung, chỉ sau mấy câu hỏi thăm ban đầu, thấy âm hưởng giọng nói quê mình mà tự nhiên mừng quýnh. “Chú người Quảng phải không, trời ơi cùng quê với con nè”. Và cứ thế là bao nhiêu “rứa, hỉ, mô…” cứ tuôn ra như suối. Cái giọng miền Trung, đi đâu cũng không thể lẫn được. Mừng hỉ hả. Giống như kiểu thèm được nói giọng nhà quê mà lâu nay cứ phải chỉnh giọng để người thành phố dễ hiểu, giờ “túm” được đồng hương nên cứ thế mà bao cảm xúc dồn nén lâu nay như thể được dịp mà tuôn trào hết cỡ. Rồi thấy lòng bình yên lạ! Mới thấy, những người con tha hương nơi đất khách quý những gánh hàng rong đến mức nào.
Một cách không hề ngờ tới, những gánh hàng đã cho tôi thật nhiều cảm xúc đặc biệt như thế. Như trong một buổi chiều cuối năm, Sài Gòn vắng người đến lạ, lại quyết định làm một vòng “lượn” quanh thành phố trước lúc lên tàu về quê cũ. Phơi phới đi trong gió cuối năm của chiều Sài Gòn, tha hồ tận hưởng cái không khí lạ lẫm của thành phố vốn náo nhiệt quanh năm bỗng một ngày yên ắng, lòng mừng vui hí hửng nghĩ tới cảm giác sắp được hít hà trong cái lạnh cuối năm của quê nhà. Bỗng dừng lại, lặng người nhìn theo bóng bà cụ đang chầm chậm gánh đủ món quà Tết đi ngang qua. Bà cụ đã đi qua mùa xuân của đời mình từ rất lâu, nhưng vẫn miệt mài gánh mùa xuân của cuộc đời đi khắp nẻo. Chợt thấy chạnh lòng, gần Tết mà cụ vẫn chưa được mang quà về quê cho cháu. Vẫn phải một mình đón tết nơi đất khách với những nhọc nhằn, với những gánh hàng tất tả ngược xuôi.
Tôi yêu, và thầm cám ơn những con người vẫn ngày ngày thầm lặng gánh từng góc quê như thế đi qua từng ngóc ngách, từng con phố tấp nập của Sài thành.
MINH ĐỨC- ekip Săn tin
Được thực hiện bởi Sangtacsv.com
0 comments to "Tạp văn: Người gánh từng góc quê"