Breaking News

Tran Chi Thien Tran Chi Thien

Home , � Mùa mẹ chờ con

Mùa mẹ chờ con

Mùa xuân, Mẹ Chờ con!

Mẹ chờ con ( Ảnh minh họa)
Và cơn gió ùa về, cuốn theo bao nỗi buồn phương xa, và hạt mưa nhẹ rơi hoà tan những nỗi buồn đó vào một khoảng không vô tận, trái tim tôi!
Cơn gió ngoài kia vẫn thổi, hạt mưa vẫn rơi. Trái tim tôi dường như chậm lại, nó đã bị những nỗi buồn vây kín, trái tim lại càng đau đớn hơn khi biết cơn gió đầu xuân sắp đến và  những hạt mưa sẽ giống như những màn sương bao quanh con đường, phủ lên cánh đồng trong cái se se lạnh của tiết trời vào xuân, ngày Tết ấy. Và trái tim sắp ngừng đập khi biết rằng Tết này con lại xa quê, xa cái miền quê thân thương, có chú gà trống cất tiếng lúc bình minh, có tiếng chim kêu,tiếng nói cười của ba tôi, của mẹ tôi và của em tôi.
Con đã từng hỏi điều gì khiến con trở thành một đứa con bất hiếu như vậy, cả cái Tết mà nó cũng không về thăm gia đình được, nó có biết ba nó, mẹ nó và đứa em bé xíu của nó nhớ nó từng ngày, từng giờ. Nó có biết lúc nửa đêm, mẹ nó vẫn thao thức, mắt cai xé và nước mắt vẫn lăn dài trên má khi tưởng nhớ đến nó ở một góc trời phương xa, nó có biết tiếng trẻ thơ của em nó vẫn gọi anh hai, anh hai… tại sao anh hai không về hả mẹ? Rồi nó có biết mẹ nó sẽ trả lời em nó thế nào, hay lại càng đau khổ thêm.Nó có biết những giọt mồ hôi trên trán của ba nó rơi xuống cánh đồng, mảnh áo vá của ba nó ướt đẫm mồ hôi nhoà trong ánh mắt mờ mờ, và ba nó lặng lẽ ngướt mặt lên trời, tại sao con không về?.Nó cũng có biết chú chó đóm của nó ngày đêm nằm bên góc cửa, canh từng tiếng động, thầm mong từng nhịp chân cậu chủ.Tất cả nó có biết không?

Sống nơi chật chội, bụi bặm, tiếng ồn inh ỏi nơi đất Sài thành này nó đã chán lắm rồi. Nó mong có một cơ hội để thoát ra khỏi vùng đất náo nhiệt và đầy tham vọng này. Nhưng cơ hội đâu dễ đến với nó, khi vòng xoáy của học hành, ăn, ở, tiền bạc, quan hệ… luôn bám theo nó. Nó phải đối mặt với chuyện làm sao để có tiền, rồi có tiền nó phải đối mặt với chuyện ăn, chuyện ở, làm sao để con đường học vấn, công danh của nó không bị lu mờ. Rồi thêm vào đó, nó phải đối mặt với những mối quan hệ chằng chịt, những người bạn, những cuộc đi chơi, những mối giao tiếp xã hội… tất cả dường như ôm chật lấy nó khiến nó không thể nào thoát ra khỏi chốn đô thành này. Và Tết này nó lại không về, sẽ không được gặp ba nó, mẹ nó, em nó và cả chú chó đóm đáng tội nghiệp của nó, biết chứ, điều gì đã khiến nó thành một đứa con bất hiếu, chính vì đồng tiền tất cả!
Khi hỏi một đứa bạn “Tết này mày sẽ làm gì?”, “tao sẽ về quê, tao sẽ….” chỉ nghe tới đây thôi, thì lòng tôi càng đau đớn, tao biết chứ, chính tao cũng muốn về quê nữa, nhưng có lẽ tao không làm được điều đó. Tới đây, mắt tôi đã cai, mài tôi đã nhíu lại, tôi muốn khóc, muốn khóc thật to, tôi muốn hét thật lớn, tôi muốn quỳ xuống, muốn trách, muốn mắn, muốn nguyền rủa những đồng tiền, tôi cũng muốn xin lỗi, lời xin lỗi mà gia đình tôi sẽ không bao giờ nghe được. Ngước mặt lên con đường, vẫn tấp nập, vẫn nhộn nhịp, Sài Gòn vẫn thế. Tết đến người người sẽ đi chơi, sẽ đi chợ hoa, viếng thăm chùa, thăm ông bà, thăm cha mẹ, những em nhỏ ngây thơ sẽ được lì xì, được ăn bánh, ăn mứt, và buổi cơm chiều thật không thể nào quên khi gia đình được đoàn tụ, bữa cơm niềm vui ngan ngát. Nhưng Tết này Sài Gòn sẽ có một người đi làm kiếm tiền, một sinh viên nghèo bôn ba trên từng con phố tấp nập cờ hoa, rồi đêm về thao thức trong căn phòng vắng lạnh, chỉ có mình tôi, nghĩ về nơi miền quê xa ấy, muốn gọi điện cho gia đình, nhưng lại không dám vì nỗi nhớ sẽ càng đau đớn hơn khi nghe tiếng nói của họ, nơi miền quê kia sẽ có một gia đình thiếu vắng đứa con trai trong bữa cơm chiều, sẽ thiếu vắng một tiếng cười, tâm hồn đứa trẻ thơ của em tôi sẽ thiếu đi những bao lì xì xinh xắn, và nơi xa đó có hình bóng người mẹ hiền, đêm đêm vẫn thao thức trong ánh mắt trần trọc, nước mắt nhoè vai, tại sao con không về! Con muốn nói lời xin lỗi, nhưng mẹ không muốn nghe, con muốn về nhưng đồng tiền không cho phép. Con phải làm sao đây mẹ ạ! Mẹ nói đi!
Và trong giấc ngủ đêm đêm, tôi vẫn thường gọi mẹ, nghe đâu đó phương xa vọng lại tiếng của mẹ tôi “con hãy cố gắng học tập tốt”, chỉ bấy nhiêu thôi, tôi cũng cảm thấy rằng, cuộc đời này thật hạnh phúc, và tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc, không một phút giây nào tôi bỏ cuộc!
Lê Anh Khoa -ekip Săn tin 
Thực hiện bởi STSV- www.sangtacsv.com

0 comments to "Mùa mẹ chờ con"

Leave a comment