Breaking News

Tran Chi Thien Tran Chi Thien

Home , � [Truyện ngắn đầu tuần] Chuyện ba người

[Truyện ngắn đầu tuần] Chuyện ba người


“ khong o lai de di choi 30-4 a?” tin nhắn của Khoa lúc 8h 28/04/10.
“di dau bay gio :))” tin nhắn của Khoa lúc 8h03’ 28/04/10.
“uhm, vay cung dc. Bua do lang thang tip a =]]” tin nhắn của Khoa lúc 8h10’ 28/04/10.
“T vua bao di tum lum con j ;)). Uhm de K nghi xem nen di dau” tin nhắn của Khoa lúc 8h14’ 28/04/10. 
***
Tay lướt lại từng tin nhắn, nó rùng mình vì lạnh. Nó vừa về đến nhà, trong một bộ dạng tươi tỉnh cố ngụy tạo, một nụ cười giả lả chào bà chủ. Hôm qua nó không ngủ ở nhà. Những cử chỉ của Tuấn làm cho nó không yên tâm. Đúng như nó đã nghĩ, cuộc vui nào bên Tuấn cũng đọng lại những gì tệ hại và khủng hoảng. Sao cậu ta có thể sống buông thả như thế. Sao nó có thể trở thành như thế trong mấy ngày qua? Và tại sao Khoa lại dửng dưng như không biết gì vậy?

Thy.
Giống như mọi cô gái Nhân mã khác, theo Horoscope nó là người “đào hoa”. Những chàng trai xung quanh nó không thiếu. Nó không xinh, nhà cũng không giàu, nhưng bên cạnh nó luôn có đủ loại các anh chàng tốt bụng hay giúp đỡ và này nọ. Trước đây khi học cấp 3, nó luôn đóng vai “một thằng bạn” với mấy tên trong lớp, đá bóng, Dota, Cs, nó biết tất, để chơi với mấy tên ấy. Bạn gái cũng chơi được thôi, nó nghĩ, nhưng chỉ với một số người thật sự đặc biệt, như Thảo và Hà là hai ví dụ điển hình, đúng theo Horoscope. Nó đặc biệt tin vào Horoscope.

Ngày lên Đại học, nó khép nép khi bước vào lớp trễ, được một cô nhỏ kéo vào ngồi chung, và sau này trở thành bạn của nó, Phương. Hồi ấy tụi nó là một hội 3 người, một tên nữa. Nhưng từ khi tên đó ngỏ ý thích nó thì lúc nào, đi đâu cũng chỉ còn có 2 người. Nó không thích những ai chỉ nói câu thích vì muốn lấp khoảng trống. Thế là nó tránh. Một tháng, hai tháng, ba tháng trôi qua. Nó dần hòa đồng hơn, có nhiều “bạn Đại học” hơn, ba mẹ cũng bớt lo. Nhưng nó cũng đi chơi nhiều hơn, mất thời gian nhiều hơn la cà ngoài đường. Những buổi chiều đạp xe về cùng nhỏ bạn được thay thế bằng việc ngồi sau lưng mấy thằng bạn trên chiếc xe Airblade đắt tiền.Mấy quán trà sữa, cà phê bệt và công viên Hàn Thuyên thay bằng những Piano, Country House hay Soho xa xỉ.

Nó biết thích một người. Lần đầu tiên nó biết cảm giác mà Marc Levy từng nhắc tới: Người cuối cùng trước khi đi ngủ và đầu tiên sau khi thức dậy nó nghĩ tới cùng là một. Cảm giác là lạ và thích thích.. Đó là Khoa, anh bạn chung lớp đại học của nó. Khoa là người lạnh lùng, ít nói, nhưng lại hiền hiền, khi đi bên Khoa nó có một cảm giác hài hòa nhất định giữa hai đứa. Và không phải vì Khoa luôn trả tiền cho các bữa ăn sang trọng, Khoa đi xe gì, nhà Khoa giàu bao nhiêu. Mà là vì Khoa đến bên cạnh nó ngay khi nó gọi, Khoa quan tâm đến cái ăn cái ngủ của nó. Chính thế. Tuy nó chưa từng quỵ lụy bất kỳ tên con trai nào, nhưng nó phải giật mình công nhận, trước Khoa nó không còn là mình nữa. Nó trở nên yếu đuối. Nó tự làm cho mình đáng thương hại. Nó mơ thấy Khoa đi với những người con gái mà Khoa đã comment trên FaceBook, nắm tay nhỏ bạn thân nó đi trước mặt nó. Nó không an tâm. Con gái thường ích kỷ vô cùng. Chưa có được Khoa nhưng nó đã không muốn mất Khoa……….. Nó thích Khoa, rất nhiều người biết, nhưng Khoa vẫn không đả động gì, làm nó vừa tức lại vừa thấy hứng thú. Anh chàng rất hiền và rất đàng hoàng, không giống những người khác, không như Tuấn..
Tuấn.
Tuấn trở thành “hot boy” của lớp sau đợt tập huấn tháng 3 vừa rồi. Sở dĩ như vậy vì khi vừa vào học, anh chàng đã ở nhà vi vu chơi suốt 1 tháng không đến lớp. Bị gạch tên khỏi danh sách, và 1 tuần trước khi đi thi học kì, Tuấn đến lớp và thầy chủ nhiệm vội vã viết thêm tên anh vào, vì sợ rắc rối. Bố Tuấn có thế lực trong lĩnh vực văn hóa của cả Sài Gòn. Tuấn ăn chơi không biết mệt. Quán Bar, Club, cà phê, anh từng trải không biết bao nhiêu. Hệ quả của 3 năm trung học buông thả là một “quá khứ dữ dội” mà ai nghe đến cũng phải kiêng dè. Tuy nhiên, Tuấn rất nhiệt tình với bạn bè. Anh thường xuyên rủ cả đám bạn trong lớp về căn hộ chung cư tiền tỉ của mình để ăn uống và sau đó nằm lăn lốc, để hôm sau lại tiếp tục những cuộc vui mới.
- ông sống như vậy không mệt sao?- Thy- lúc này đang ngồi cạnh Tuấn trong quán cà phê Aro, hỏi.
- Mệt là mệt sao? Tui thấy sướng.
- Mỗi buổi sáng thức dậy với hơi men trong người làm ông thấy mệt mỏi, có không?
- Có chứ. Ở một mình buồn lắm. Nhưng không chơi thì làm gì giờ.
- Rủ thằng bạn nào trong lớp về ở chung đi cho bớt buồn.
- Tối nay qua nhà tui chơi không?
Bước vào căn hộ của Tuấn làm cho Thy có cảm giác ngạc nhiên, nó ngăn nắp chứ không mang vẻ bề bộn của một kẻ đơn độc như nó tưởng. Căn hộ ắt do ba của Tuấn bày biện, trên kệ có một ngăn sách do chính ông viết, còn lại là tiểu thuyết, sách chính trị, sách lịch sử địa lý, và 1 kệ be bé truyện tranh của Tuấn, làm nó bật cười. Không biết thật sự Tuấn có trẻ con như nó nghĩ không. Nó ngồi đợi Tuấn đi mua đồ ăn, lật quyển Albumn gia đình ra xem. Mẹ Tuấn rất đẹp. Bà lớn tuổi hơn ba Tuấn. Tuấn có một cô em gái xinh xắn và giống như anh mình. Cả gia đình họ rất đẹp. Nhưng phải chi Tuấn sống tốt một chút… “Đời luôn luôn khập khiễng một chỗ nào đó”- nó nghĩ.
Buổi tối hôm đó, nó ngồi uống với Tuấn, không nói gì, không tâm sự. Nó nghĩ thế là đủ. Đôi khi bạn cần một người bạn chỉ để ngồi bên cạnh và uống với bạn trong im lặng. Khi vừa hết tới lon Heiniken thứ tư, nó quệt môi:
- Tui buồn ngủ rồi ông ạ.
- uhm – Tuấn nói- vậy đi ngủ.
Căn hộ có hai phòng ngủ thành ra trống vắng với hai con người cô đơn. Tuấn bảo chỉ có chìa khóa của phòng nó. Thy leo lên giường, Tuấn trải đệm nằm dưới đất. Thy chợt thấy cây guitar treo trên tủ, nó bảo Tuấn đàn, và thế là Tuấn đàn cho nó nghe, từng bản nhạc êm đềm, nó ngủ lúc nào không biết. Thật ra tối hôm đó với tính cách của Tuấn, Tuấn có thể dụ dỗ Thy hay làm gì đó, nhưng Tuấn đã không làm thế, vì hơn ai hết Tuấn biết, Thy yêu ai.

Sáng sớm, Thy mở mắt vì ánh nắng chói chang. Nó thấy Tuấn nằm bên cạnh, co ro. Thầm bật cười, nó kéo chiếc chăn rơi ở đất đắp cho Tuấn, rồi cũng quay ra một góc.
 - Không ngủ được hả?- Tuấn thì thầm làm nó giật mình.
- hả, uh,.. chói quá, với cả đêm lạnh…
- Trời sao bà không gọi tui? Để tui tắt điều hòa.. Bà này dở, chói thì kéo rèm lại.

Đoạn Tuấn đứng dậy, ra chỗ cửa sổ và kéo rèm. Trong phòng anh chỉ còn lại thứ ánh nắng mờ mờ của buổi bình minh. Tuấn hỏi:
- Còn ngạt mũi hay không?
- Không. Hết rồi.
- Lần sau không cho bà uống bia nữa. Uống nước ngọt thôi.
Nó bật cười, nó đúng là chẳng thể nào làm “bợm nhậu” của anh chàng được. Tuấn ở kế bên, ấm như con gấu bông, nhưng nó không nói ra điều đó, chỉ im lặng mở mắt. Bàn tay to rộng ấm áp của Tuấn che mắt Thy lại. Thy nhắm mắt. Nó chợt nhớ cả ngày hôm qua nó không nghĩ tới Khoa, giờ Khoa đang làm gì? Khoa sẽ nghĩ nó như thế nào nếu biết việc này? Thấy cảnh này.. Mà nói chung nó và Khoa cũng đã là gì đâu cơ chứ… Tuấn vòng tay qua cổ và xoa xoa đầu Thy, nghịch tóc Thy. Nó thấy cử chỉ này thật nhẹ nhàng biết bao, và nó mong người này là Khoa, chứ không phải Tuấn.
- con gái thích được vuốt tóc kiểu này lắm, Tuấn thì thầm
- Ông vuốt tóc bao nhiêu cô như này rồi?
- Nhiều quá, đếm không hết.
Nó lại bật cười, lần thứ n trong ngày. Rõ ràng ở bên Tuấn thì dễ chịu theo kiểu khác. Theo kiểu bạn bè. Nó quả quyết như vậy. Tuấn vẫn tiếp tục thì thầm bên tai nó bằng một giọng trầm trầm đầy mê hoặc rất khác thường ngày, mà nó hay thấy trong phim, khi hai nhân vật chính nằm bên nhau buổi sáng.
- Bà biết ko, con gái chỉ đi với tui một buổi là thích tui…
- Tui cũng thích ông.. Nhưng tui yêu người khác.
- Yêu người khác nữa chứ!- Tuấn cười thành tiếng.- Bó tay bà luôn!
Được một lúc Tuấn vẫn cứ xoa đầu Thy như thế, và nói nhỏ:
- Tui muốn có vợ. Sống kiểu này mệt quá, ngán cơm bụi, ngán đồ ăn siêu thị.
- Thì kiếm đi, con gái hiền giờ đâu thiếu.
- Uh, nhưng mà giữ được khó lắm. Với lại tui không thích ai hết. Toàn tụi nó thích tui trước.
Thy ngẫm nghĩ. Rồi một hồi lâu sau, nó nói:
- Rồi ông sẽ thấy. Thôi, đưa tui về.
Thy cũng không hiểu tại sao ở bên một người thế này mà đầu Thy chỉ toàn nghĩ tới Khoa. Nó chỉ ước gì nó có thể giúp Tuấn, bằng một cách nào đó, để Tuấn sống bớt buông thả một chút. Nó không biết đâu là con người thật, bộ mặt thật của Tuấn, có thể ngày mai Tuấn sẽ đi khoe chiến tích với đám bạn rằng “dụ được con Thy qua ở với tao tối hôm qua”, có thể không. Đối với Tuấn như thế là quá bình thường. Còn với nó? Nó giật mình vì chính bản thân nó.. Đã đến mức này rồi sao??


Khoa.
“Người ta đàng wang` bà ơi”. Đó là câu nói mà Tuấn nói với Thy, về Khoa, khi cô nàng than trách “con trai gì mà kì lạ”. Khoa quá đỗi tử tế và nhiệt tình. Nếu Tuấn là Mặt trời thì Khoa ắt là Mặt Trăng. Và sẽ có ối đứa con gái ganh tị khi bên một con nhỏ bình thường củ chuối như Thy lại có đến “hai vầng nhật nguyệt chói lòa” như thế. Tất nhiên là nó hãnh diện mỗi khi được xếp cùng hội với Tuấn và Khoa. Nhưng thế giới của hai người đó dường như không thể có nó, nó thuộc về một thế giới khác.

Nó quen Khoa từ khi mượn chiếc máy ảnh Samsung để đi chụp hình làm bài dự tuyển vào kênh truyền hình sinh viên của trường.. Hai đứa không nói chuyện nhiều mấy, vì Khoa khá trầm lặng. Thy vẫn nhớ như in cái hôm đi học thể dục, Khoa mang máy ảnh cho nó, nó đưa lại cho Khoa một viên kẹo hương xoài, anh chàng nhìn nó mỉm cười nhận lấy. Từ ấy về sau, những gì giữa hai người thường bắt đầu từ kẹo và ăn uống. Ngồi sau lưng Khoa, nó luôn nhận được câu hỏi: “Thy đã ăn gì chưa”.. Có đôi lần nó đã ăn rồi thật, nó vẫn bảo là chưa. Vì sao ư? Vì nó thích được ở bên Khoa nhiều đến thế. Và câu hỏi tiếp theo của Khoa sẽ luôn luôn là: “Vậy Thy ăn gì?”…Khoa biết được kha khá sở thích của THy, và nó cũng thế. Hầu hết là nó mào đầu một cuộc tranh luận hay chia sẻ. Thy thích cái này, còn Khoa thì sao? Luôn là như vậy. Anh chàng chưa bao giờ nhắn tin cho nó trước. Chưa bao giờ gọi điện thoại cho nó trước. Thế nhưng khi nó cần, chỉ một cú nhá máy là anh chàng xuất hiện trước cửa nhà, với bộ dạng dễ thương và mùi hương man mát. Ngồi trong quán cà phê với Khoa, nó thấy yên bình. Dù Khoa chỉ nhìn nó mấm mút ly kem, còn mình sẽ chăm chú nhìn ra ban công xanh mướt, thỉnh thoảng hai đứa lại nhìn nhau, không biết nói gì và phá lên cười. Thy thích đến nhường nào những lúc KHoa cười, anh nhìn rất thu hút. Có hôm, ngồi trong giảng đường, Thy nhắn cho Khoa: “Nhìn mặt hắc ám ghê, cười lên coi”, thế là Khoa reply: “]] :)) đây cười rồi”…Có phải nó ngộ nhận lòng tốt của Khoa hay không? Liệu có phải đó chỉ là những gì một anh chàng nên đối xử với cô bạn cùng lớp? Hẳn là không, nó đã chứng kiến nhiều anh chàng galance tốt bụng, nhưng Khoa lại khác. Rồi nó tự vấn mình là có, đó chẳng qua chỉ là anh chàng quá tốt mà thôi. Cứ cho thế gian có 1 triệu người thì có 1 người tốt vậy. Mình may mắn khi gặp được anh chàng đó…Xung quanh Khoa không thiếu những bạn gái xinh đẹp. Nội trong lớp cũng đã có mấy nàng, tóc dài tha thướt, dáng xinh phom chuẩn. Thy hay lấy mình ra so sánh với những cô nàng ấy, và bàng hoàng nhận ra mình không bằng họ, nhưng rồi lại hả hê khi biết Khoa chỉ đối xử đặc biệt với mỗi mình mình. Thy thích vô cùng cách Khoa quan tâm nó. Một lần trong giờ học, thấy Khoa giỡn với cô bạn bàn trên, dù nó chỉ đau một chút, nó cũng uống đến hai viên thuốc giảm đau có 500mg paracetamol. Khoa lúc ấy đã không giỡn nữa, quay xuống hỏi thăm nó, sờ trán nó, mua đồ ăn và sữa cho nó. Nó thích vô cùng cái hình ảnh Khoa tựa cằm lên tay, đeo cái tai nghe iphone màu trắng. Nó sẽ là người nghe cái tai phone còn lại, hai người cứ thế cho đến hết giờ giải lao. Không hiểu sao lúc ấy nó có cảm giác như Khoa là của chính mình.Vì vậy nên nó sợ. Nó sợ một khi Khoa đã biết sự thật nó là đứa con gái như thế, nó sẽ mất niềm tin nơi Khoa, và nó sẽ chẳng bao giờ có được tình cảm của Khoa.. Nó nhớ đến lời một ca khúc:


“Some people want it all, but I don’t want nothing at all,
To feeling you baby, if I ain’t got you baby
Some people want diamond rings, some just want everything
But everything is nothing, if I ain’t got you
Whole my world don’t mean a thing, if I ain’t got you baby…”


(còn tiếp :) )


Lilly
(Được thực hiện bởi sangtacsv.com)

0 comments to "[Truyện ngắn đầu tuần] Chuyện ba người"

Leave a comment