Chưa kịp mở lớp, lũ trẻ đã í ới vây quanh nô đùa và gọi tên tôi từ xa. Chiều nay, có lẽ là buổi dạy nhàn nhã và khỏe nhất của tôi. Không phải loay hoay hết dạy lũ trẻ lớp một tập viết, dạy cách cầm bút nắn nót từng nét chữ, rồi lại quay sang ngồi đọc sửa lỗi chính tả của tụi học sinh lớp hai. Tôi chỉ ngồi trên quan sát và phát giấy bút màu để chúng vẽ. Hồi bé, tôi thích nhất là giờ tập vẽ, tuy vẽ xấu nhưng được cái khiếu bắt chước một bức tranh nào đó thì đẹp. Vì vậy tôi đang hi vọng và chờ đợi tìm kiếm ra một tài năng vẽ vời nào đó trong lũ nhỏ của tôi để được cùng nhau xuýt xoa, trầm trồ khen ngợi và có những bức tranh đẹp cho buổi triển lãm.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về tụi nhỏ là đứa nào đứa nấy nhìn cũng luộm thuộm, nhếch nhác, hiếm thấy đứa nào gọn gàng, quần áo tinh tươm, trừ mấy em bé gái. Và dĩ nhiên, lũ trẻ của tôi chẳng hề ngoan ngoãn tí nào, vô cùng lém lỉnh, quậy phá. Hôm nào tôi cũng rát hơi bỏng cổ để giữ cho lớp học không như một cái chợ vỡ. Lũ trẻ là vậy, miệng lúc nào cũng líu lo như chim chích, huyên thuyên không ngừng, hết nói chuyện là đánh nhau chí chóe. Tụi nhỏ nói với nhau những câu thật ngớ ngẩn đến đáng yêu, nhí nhố và không theo một chủ đề nào hết. Nhưng đôi khi tôi vô tình nghe lỏm được vài câu lại thấy thật quái, những mảng màu đậm nhạt không đều nhưng sao tôi nhìn thấy yêu quá. Tối nay tôi còn một nhiệm vụ quan trọng nữa là ngồi ngắm nghía lại tất cả các bức tranh chiều nay để chọn ra những bức tranh sáng tạo, đáng yêu nhất làm triển lãm. Tôi đang tưởng tượng ra khuôn mặt hí hửng của bọn trẻ khi thấy bức tranh của mình được chọn và trưng bày. Và chính tôi, bây giờ, cũng đang khắc họa từng giây, từng phút, từng hình ảnh, từng khoảnh khắc vào trái tim để nhớ mãi có một thời được khoác lên mình chiếc áo xanh dễ thương và ngọt ngào biết mấy.
Lũ trẻ đang cắm cúi xuống bàn. Đứa nào đứa nấy đều hí hoáy tô tô vẽ vẽ. Thế giới qua con mắt trẻ thơ ngộ nghĩnh và trừu tượng lắm. Nếu không để chúng chỉ trỏ cho từng chi tiết trong bức tranh thì hẳn đến sáng mai tôi cũng không biết đó là gì. Tôi đặc biệt bị cuốn hút và tò mò vào từng nét vẽ của bé Dùng, một cậu nhóc lầm lì, ương bướng, ít nói và rất nhút nhát mỗi khi tôi hỏi chuyện. Đi học cậu nhỏ toàn quay sang phá các bạn rồi chạy tùm lum từ đầu đến cuối lớp làm tôi đến là khổ sở. Thế mà hôm nay cu cậu ngoan như mèo, ngồi vẽ say mê. Nhìn bức tranh với những nét vẽ lúng túng, tôi đoán đó là một ngôi nhà và một cô gái đứng bên cạnh. Ngọt ngào sao khi cu cậu nói vẽ tôi và ngôi nhà xiêu vẹo đó chính là…ngôi trường.
Buổi thi vẽ kết thúc, cầm xấp tranh của lũ trẻ về nhà, trên đường về tôi xem không sót một bức. Những nét vẽ nguệch ngoạch, những hình thù kì tình nguyện, trở thành cô giáo của lũ trẻ đáng yêu nơi đây.
Nguyễn Thị Huyền Trang
Chiến sĩ thông tin xã Long Hà
Trở thành friend của chúng tôi trên Facebook http://www.facebook.com/sangtacsv
0 comments to "Lớp học của tôi"