Breaking News

Tran Chi Thien Tran Chi Thien

Home , , � Gia đình tôi

Gia đình tôi

Phú Nghĩa đêm sương xuống lạnh buốt, có mùi đất, mùi nước mưa, và thoang thoảng đâu đây là cả chút hương cỏ dại thơm mát. Chúng tôi- những anh em nhà Đắc Son ngồi quây quần bên nhau, siết tay nhau thật chặt trong ánh mắt cười ngời sáng.

Sau khi đi bộ hàng cây số lên Uỷ ban nhân dân xã Phú Nghĩa cổ động cho đêm diễn văn nghệ, kết thúc chương trình, chúng tôi được lệnh ngồi đợi đội trưởng cùng về. Thế là trước sân UBND xã, có 8 con người ngồi lại bên nhau, hát ca vang trời và sẻ chia cho nhau những nỗi niềm rất thật.
Vậy là nhà mình đã gắn bó với nhau được một tuần- chỉ một tuần thôi nhưng là một tuần thật đặc biệt. Đến từ các lớp, các khoa, các khoá khác nhau, hè này bớt chút thời gian về thăm gia đình, chúng tôi đến với nhau một cách ngẫu nhiên trong những phút đầu xa lạ. Đều là những chiến sĩ lần đầu khoác trên vai màu áo xanh tình nguyện, những ngày qua chúng tôi đã cùng nhau có những trải nghiệm thật đặc biệt.

Với con bé một năm qua quen sống cảnh trọ học xa nhà như tôi, hai tiếng “gia đình” nghe sao thật xa xỉ. Nhưng họ- những chiến sĩ thôn Đắc Son- đã cho tôi điều đó. Tôi thấy thật hạnh phúc như chính mình được chăm sóc, quan tâm khi nhìn chị Thuỷ lo lắng pha vội ly nước chanh cho Huân vì cậu ấy đang bị sốt. Tôi thấy mình thật nhỏ bé trước sự chăm sóc chu đáo, tận tình của chị Loan- người chị cả nhà mình, tôi cũng bồn chồn lo lắng khi thoáng thấy cái cau mày đăm chiêu của anh Hoàng đội trưởng. Còn nhiều nhiều nữa những lúc nhà mình cùng nhau dạy học, nhà mình cùng vẽ tranh, rồi làm kệ sách thiếu nhi, rồi phát quang, dọn dẹp, quét tước…Mai mốt tạm biệt MHX sẽ nhớ lắm những bữa cơm “gia đình” giành nhau chí choé rồi lại cười ầm giòn giã, sẽ nhớ lắm những khuôn mặt kinh dị khi bị quẹt màu tùm lum sau một buổi sinh hoạt, sẽ nhớ lắm cả những ngày lội bộ mười mấy km để đi tuyên truyền… Sống trong gian khổ mới thấy hết được “tình cảm gia đình” gắn bó, mới có cơ hội được chia đôi quả ổi, được lo lắng cho nhau khi ốm đau bệnh tật, được siết tay nhau đi trong đêm trong những lần sinh hoạt…Được sẻ chia, được yêu thương…

Và ngay lúc này, trước mặt tôi đây là những con người thân thuộc ấy. Trời tối như mực khiến chúng tôi chẳng nhìn rõ mặt nhau, chỉ nghe thủ thỉ bên tai những lời chia sẻ chân tình, những câu hát miên man với núi rừng bát ngát.

“ Chị cũng không thể ngờ rằng mình có thể thân thiết nhau nhanh đến vậy, chị đã bớt sống khép kín hơn và thay đổi nhiều lắm” , “ Em cũng đã bớt đi những tật xấu của mình rất nhiều. Với lại đi MHX em mới biết thêm nhiều khả năng của mình. Những khả năng mà bây giờ mới bộc lộ.” , “ Có những lúc mình rất nóng, lo cho công việc của nhà khiến mình có nhiều lúc áp lực. Mọi người thông cảm cho mình nha”.

Ngồi bên nhau, ngân nga câu hát “ Nếu có ước muốn trong cuộc đời này , hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại “. Có cái gì đó nghẹn ngào nơi cổ họng. Ước gì có phép lạ để níu giữ giây phút này, cho tôi mãi được ngân nga hai tiếng : “GIA ĐÌNH”.

Phạm Nguyễn Tường Vy
Chiến sĩ thông tin xã Phú Nghĩa

Trở thành friend của chúng tôi trên Facebook http://www.facebook.com/sangtacsv

0 comments to "Gia đình tôi"

Leave a comment