Nghe tiếng cha mẹ trong điện thoại, gần thật gần mà sao vẫn xa quá. Giữa cái khoảng cách muôn trùng ấy có một khoảng cách mà con không thể nào vượt qua được, cái rào cản đã là một bức tường lớn trong lòng con.
Hình như trái tim con vẫn còn đang là trái tim của một đứa trẻ, trái tim của một đứa nhỏ đã từng quên hết tình mẹ tình cha. Nhịp đập của chúng ta lạc lõng như khoảng cách địa lý mẹ xa con chục năm về trước. Nên con quen, như một đứa trẻ không có mẹ, có cha. Có lẽ vì thế, đôi lúc mẹ vẫn bảo con sao vô tâm, con hình như quên mất mình có một mái nhà để về, một tổ ấm để nhớ, có mẹ có cha để được bao bọc. Để đôi lúc con thầm khóc vì cô đơn trong cuộc sống này.
Cha bệnh, con lo. Con không dám gọi cho cha, vì có cái gì đó thật xa để con có thể kéo gần lại. Mẹ bảo gọi cho cha cái, con cũng lưỡng lự một hồi lâu.
“Ừ, con học hành sao rồi?”
Giọng cha thật nhẹ nhàng cha nhỉ, nhiều lúc con tự hỏi, sao giọng cha lại ngọt ngào đến vậy. Tự nhiên như thế, con thấy mình có lỗi nhiều quá, tự nhiên trái tim con mềm nhũn ra, và con khóc cha ạ, con buồn vì có lúc con cũng thật sự có cha, Một tiếng “cha” trong con cũng có lúc thiêng liêng đến thế.
Mẹ giật giọng, con nghe vậy quen rồi, cái giọng đanh đảnh của mẹ làm con vui, nhưng làm đôi mắt bất cần của con có một cái nhìn ngang ngược. Mẹ bảo con vô tâm, con càng muốn đi xa thật xa mẹ. Mẹ bảo, sao con không nhớ nhà, ừ, vậy con không về nhà để xem bao lâu thì con nhớ vậy. Ừ, đôi lúc, con là một đứa trẻ ngỗ ngược đến lạ lùng. Mà mẹ con mình đã sống với nhau bao lâu đâu nhỉ, nhiều lúc con quên!
Chiều nay, đạp xe dọc theo dòng sông Sài Gòn cuồn cuộn nước, thuyền hôm nay về tấp nập quá, gió thổi qua mắt con, bóng dáng con thuyền nhỏ với những nụ cười giòn giã trong nắng khuất sau hàng chuối chín đỏ lựng của một gia đình nhỏ An Giang ghé Sài Gòn chạy vài bữa chợ in hằn trong ngấn mắt con. Gió ùa vô mắt, đôi mắt tan chảy trong những giọt nước. Tự nhiên con thấy mênh mang…một nỗi nhớ, vô bờ….Như dòng sông rộn ràng dòng nước chảy, con lặng mình giữa bộn bề mênh mông….
Con chợt nhớ câu, trái tim sẽ gục ngã trước tình thương, yêu thương sẽ chỉ lối cho những lầm lỗi quay về, giờ thì con hiểu. Ở đâu đó, rất xa, con có một mái nhà…………
Một mái nhà cho con bữa cơm chiều tròn căng hương nếp mới, khi cái bụng con reo lên vì mệt mỏi, dáng mẹ hiện lên sau mâm cơm chiều, con nghe giọng mẹ, giọng cha, giọng tíu tít của những đứa em xa, con nghe cả tiếng con Ki nhà mình đang sủa. Con tự nhiên, nhạt nhòa sau ánh mắt, con nhớ một bát cơm, một câu chửi đầy chanh chua mẹ nhắc dọn nồi.
Một mái nhà cho con tình yêu của một đứa trẻ tha hương, con về phòng trọ, và chỉ mình con ở đó, lạc lõng giữa tiếng cười đùa của một gia đình nhỏ.
Con muốn được hồn nhiên là một đứa trẻ, khi lớn lên, tâm hồn đừng phải già cỗi như bây giờ, vì được là đứa con bé bỏng của mẹ cha, được nhõng nhẽo, được chây lười mà không bận tâm ai la mắng. … Khi giữa thế gian con thiếu mẹ thiếu cha, vắng một mái nhà, con thấy nhớ….Tâm hồn con đã trở về mẹ ạ…
“Uh, cha hết bệnh rồi con”
Con biết mỉm cười!
"Được thực hiện bởi STSV-www.sangtacsv.com"
bài viết cảm động quá! "Con không dám gọi cho cha, vì có cái gì đó thật xa để con có thể kéo gần lại..."...."Một mái nhà cho con tình yêu của một đứa trẻ tha hương..."
"Tự nhiên con thấy mênh mang...một nỗi nhớ, vô bờ..."
...............