Breaking News

Tran Chi Thien Tran Chi Thien

Home , � Điều anh không làm được.

Điều anh không làm được.

Tranh thủ giờ giải lao nó đem máy tính xách tay ra và bắt đầu kết nối mạng. Nó mở mail và chợt cảm thấy buồn, bao giờ cũng vậy có một địa chỉ mail mà lần nào nó cũng muốn gửi thư nhưng rồi lại thôi. Một cái gì đó thật buồn, thật thất vọng vây lấy miền ký ức ngọt ngào trong nó. Ngày ấy nó vui và hãnh diện biết bao nhiêu khi nhận được chiếc máy tính xách tay này từ công ty anh và anh là đại diện trao tặng, nó đã gặp và quen anh từ dạo ấy. Ban đầu nó nào biết ai sẽ là trọng tâm của buổi lễ đâu chứ nhưng khi nhìn lên hàng ghế dành cho đại biểu ánh mắt nó đa dừng lại nơi anh – người có khuôn mặt hiền từ và thân thiện đến lạ, tựa như khuôn mặt đó nó đã gặp và quen từ lâu rồi. Đến khi được nghe giới thiệu về anh nó lại càng hâm mộ anh hơn. Lần ấy nó được ngồi cạnh anh, nói chuyện cùng với anh. Anh và nó nói rất nhiều, anh gần gũi và thân thiện như một người anh trai, hồn nhiên và ngây ngô nó đã nói rằng nó muốn sau này là đồng nghiệp của anh, bởi thế trong cuốn lưu bút anh đã chúc nó rằng: chúc Tuyết nhiều thành công, cố gắng lên để sau này là đồng nghiệp của anh nhé anh…… cùng chữ của anh . Rồi anh và nó lại tiếp tục trò chuyện, một cô bé hâm mộ chạy lên xin anh số điện thoại, tự dưng nó cũng muốn xin nhưng lại thôi bởi lúc đấy nó chưa nghĩ đến một ngày nó sẽ có điện thoại để gọi cho anh. Như đọc được suy nghĩ của nó anh chủ động ghi cho nó, anh nói khi cần gì thì gọi cho anh nhé. Nó đã cười và nói rằng: - Em sẽ không gọi cho anh đâu, chỉ khi nào em đậu đại học em mới gọi và khi đó anh chúc mừng cho em nha! - Uh! Và nó đã tin rằng lời hứa đó tựa như đinh đóng cột . Nó luôn phấn đấu để đậu đại học, nguyên nhân để nó phấn đấu không chỉ là một nhưng lời hứa ngày ấy cũng là một động lực trong nó. Ngày nhận được giấy báo đậu đại học, nó háo hức gửi mail cho anh ngay, rồi ngày nào nó cũng lên mạng chờ đợi lời chúc mừng từ anh – người mà nó luôn xem là thần tượng, là tấm gương để học hỏi và noi theo. Dẫu biết rằng so với anh thì niềm vui của nó thật quá nhỏ bé và tầm thường. Anh rất giỏi, ngày xưa anh đi du học ở Đức mà còn là người giỏi nhất nước Đức bấy giờ , anh về nước và cũng bắt đầu sự nghiệp từ một nhân viên bình thường thôi nhưng giờ anh đã là một giám đốc của một công ty lớn. Còn nó – chỉ mới đậu đại học mà nó đã lấy làm vui đến thế rồi. Nhưng như thế anh mới là thần tượng của nó chứ! Anh học giỏi, học vị và chức vụ cao nhưng anh gần gũi và hòa đồng – đấy là tất cả những gì nó lưu giữ về anh – thần tượng của nó. Một ngày… hai ngày…nó chờ hoài vẫn không thấy dòng tin hồi âm từ anh. Lý do nó đưa ra để tự an ủi mình là: anh là người bận rộn . Rồi nó thử gửi lại lần nữa, không chỉ qua mail mà cả di động nữa nhưng rồi tất cả lại rơi vào vùng chờ đợi viễn vông. Dần dần nó tự bảo mình hãy xem địa chỉ mail của anh như một địa chỉ ảo và anh là một thần tượng như một thần tượng thực sự. Nó hóa thân như một tín đồ tôn giáo thực thụ, nghĩa là chỉ cần trong tâm tin rằng có phật thì phật luôn ở bên ta. Rồi mỗi khi có chuyện gì vui hay buồn nó lại tâm sự với thần tượng, như một điều rất tự nhiên nó chẳng bao giờ trông chờ có dòng tin phản hồi từ địa chỉ ấy. Có lẽ tất cả sẽ mãi là như thế nếu như nó không nhận được dòng tin nhắn: Máy tính của mày còn xài được không? của tụi tau cho vào sọt rác cả rồi, tự dưng tau thấy tức ông thần tượng của mày lắm. Dòng tin nhắn của nhỏ bạn như một cái gì đó cứa vào tim nó. Một sự xúc phạm vào hình tượng mà nó luôn tôn thờ, im lặng… nó cảm thấy người bị xúc phạm lẽ ra phải là nó mới đúng. Một khoảng không tê tái, nó nhắn lại: xin lỗi tau không có lời bình. Biết nói gì đây, khi sự tổn thương trong nó là quá lớn. Giờ đây nó đã là cô sinh viên của trường Đại học Kinh tế, chứ không còn là cô nữ sinh 12 như thưở nào. Nó đã và đang bước vào lĩnh vực kinh tế, nó dần hiểu ra thế nào là hai chữ lợi nhuận trong kinh doanh. Nó hiểu rằng thế nào là chiến lược của các doanh nghiệp để tiêu thụ hàng hóa của mình. Cái lí lẽ chia sẻ cùng cộng đồng vì sự phát triển của nền giáo dục nước nhà chẳng qua cũng chỉ là một hình thức đánh bóng tên tuổi của doanh nghiệp mà thôi. Và những món quà mà các doanh nghiệp đem tặng phải chăng là những hàng hóa chậm tiêu thụ hay vì một nguyên nhân nào đó chăng? Nhưng sao cái nhìn của nó tiêu cực đến thế? Phải chăng nó đang quơ đũa cả nắm? Và nó nhớ quê, nhớ mùa nước lũ hàng tháng trời vây lấy miền trung, sự sẻ chia của cộng đồng, của các doanh nghiệp ngày ấy thật đáng trân trọng và quý giá biết bao nhiêu. Xấu hổ và ân hận nó tin rằng luôn có một chữ đức đằng sau hai chữ lợi nhuận ấy và nó hi vọng ngày ấy anh về miền quê nó cũng lưu lại chút tình chứ không đơn giản chỉ là một chiến lược kinh doanh. Nó nghĩ liệu rằng anh có xứng là thần tượng của nó hay không? Mặc dù nó là một con người hết sức bảo thủ, cái gì đã được nó ghi vào lòng là nó luôn cố để giữ lấy và không hề muốn thay đổi nhưng có lẽ nó phải có cách nhìn khác đi. Anh coi thường tình cảm của nó, anh xúc phạm lòng tự ái trong nó, điều nó trông chờ từ anh có phải là một cái gì to tát đâu? Đơn giản chỉ là lời chúc mừng mà thôi, mà nó cũng lạ thật bao nhiêu tình cảm và lời chúc từ người thân, từ bạn bè nó đã được nhận tự dưng cứ đòi bằng được lời chúc từ anh – một người xa lạ vậy chứ?Vì nó là con người bảo thủ mà, vì anh là thần tượng trong nó, bạn bè ai cũng biết điều đó và vì đó là lời anh hứa. Anh không giữ lời hứa. Đây là điều duy nhất nó thấy mình hơn thần tượng, nó không giỏi, không thông minh như thần tượng nhưng ít ra nó biết giữ lời hứa… còn anh … anh không làm được điều đó.

PHAN THỊ TUYẾT-ekip Săn tin
"Được thực hiện bởi STSV-www.sangtacsv.com"

2 comments to "Điều anh không làm được."

  1. Anonymous says:

    Bạn làm mình suy nghĩ nhiều đấy....k biết đây là tực hay chỉ là 1 câu chuyện trong viễn tưởng? Nếu là thật thì ....phải suy nghĩ nhịều...

  2. Anonymous says:

    Tuyết ơi,bài viết của bạn quá cảm động,1 phần kí ức của mình cũng hiện về theo từng câu chữ của bạn.Tâm hồn của 1 cô gái rất nhạy cảm và trong sáng,nhưng 1 khi tổn thương thì chẳng thể nào lành lại như ngày đầu.Khoảng thời gian đó,mình hầu như mất niềm tin vào mọi người,mình luôn nghĩ họ đến với mình,cởi mở trò chuyện với mình hòng muốn đạt được 1 mục đích định sẵn,mà có lẽ bây giờ mình vẫn còn 1 chút nghi ngờ như vậy đó bạn.Qúa khứ rồi chỉ là quá khứ,bây giờ mình đang cố gắng phấn đấu cho hiện tại và tương lai.Ngôi trường kinh tế này không chỉ cho mình kiến thức,mà ở đây mình còn học được cách mạnh mẽ hơn,trưởng thành và chín chắn hơn.
    Qua giọng văn,mình nghĩ bạn là 1 người sâu sắc,bạn sẽ thành công với lựa chọn của mình.
    Thân chào bạn

Leave a comment