Thời áo trắng…
Năm tháng trôi đi, con thuyền thời gian mải miết đưa tuổi học trò trôi đi vội vàng, còn ta đứng lại…
Những khoảnh khắc của ngày hôm qua
Vẫn còn đọng lại, vẫn còn vương vấn mãi…
Để hôm nay, kỷ niệm tràn về, khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời…
Đó là tuổi thơ, là những ngày ngọt ngào, hạnh phúc
Là tiếng bạn bè gọi nhau í ới, một tiếng mày tao thôi cũng đủ làm nức mũi những đứa trẻ đã đi qua một thời xa xôi ấy.
Là gì nữa, biết không, là cả mái trường, cả thầy cô, là cả cái căn tin nhà trường cũ kĩ, nơi ấy ngày nào đó, trong một kí ức xa xôi, có tiếng nói, tiếng cười, tiếng thầy tiếng cô, tiếng giảng bài, tiếng ồn ào, tiếng giòn tan của thời gian, tiếng trầm tư của không gian, của gốc bàng già, của nhánh phượng ngoài sân thắp lên màu đỏ rực.
Chẳng biết những ngày ấy đã đi đâu…
Một trang lưu bút giữ lại vài nét chữ, một cánh bướm hồng giữ lại thời ngô nghê, còn tuổi thơ dấu kín trong tâm hồn, được giữ chặt bởi miền yêu thương và bến bờ hạnh phúc.
Để rồi quên những ngày vùi đầu vào thi cử, ta bước qua ngưỡng cửa đời sinh viên…
Tạm biệt thầy, tạm biệt cô, tạm biệt cả sân trường chứa chan đầy nắng gió.
Tạm biệt những giờ lên lớp, tiếng la ó của thầy khi tụi học trò quên bài, quên vở.
Tạm biệt những lần đi học trễ, rón rén trước cổng trường, bắt gặp cả hàng phượng đỏ rực, mang cả một chùm thật lớn cho cả lớp ép hoa, ép bướm.
Tạm biệt cả giờ chào cờ mỗi tuần hoi hiếm, tạm biệt những tiếng vỗ tay khi lớp xếp hạng đầu hay hạng bét.
Tạm biệt những giờ ra chơi, cả bọn quây quần với những trò chơi đơn điệu, bên những câu chuyện ngày thường, những tâm sự, những ưu tư, những ngày đưa ta khôn lớn.
…
Và nhớ!
Nhớ ánh mắt ai xa xăm, cay cay sống mũi…
Mọi lời cay đắng hôm nào hôm nay nghe thật chân thành, ấm áp.
Nhớ quyển vở trắng xinh in đầy dấu mực, chi chít những dòng thư chuyền tay ngộ nghĩnh…
Nhớ chỗ ngồi thân thương, nhớ thằng bạn kế bên hiền lành lúc nào cũng nhận phần thua thiệt về mình cho ta tự hào đắc thắng. Nhớ cái nghĩa tình của những đồng bào đồng rận, ngày xưa chạm mặt là cào cấu, đánh đấm nhau, thế mà bây giờ, chả gặp nhau, lại nhớ… Nhớ cả tà áo dài màu trắng muốt, mỗi ngày cột một túm bên hông chạy nhong khắp cả sân trường, ừ, ngày ấy, lầu bốn, lầu ba, tầng trệt, lầu hai cách xa nhau có bao nhiêu bậc thang chạy bộ.
Nhớ lớp, nhớ trường, đôi khi nhớ thêm cả thầy hiệu trưởng với mái tóc già pha màu sương khói. Cái dáng lom khom nhưng bước đi vẫn nhẹ nhàng, ánh mắt tinh anh, liếc qua dòm ngó mỗi vòng thăm thú. Ghé bên này, bên kia một chút kể cho tụi học sinh nghịch ngợm nghe vài câu chuyện nhỏ thú vị của riêng thầy.
Nhớ thêm cái chất giọng cô giáo chủ nhiệm của ta, tuần này ai quên bài, ai vi phạm nội qui đứng lên cho cô diện kiến. Cái mặt cụp xuống, giả vờ đau khổ, thêm hàng tá lý do, mỗi tuần một mới, nhưng không có ích gì, thấm thía câu nói của cha ông “vỏ quýt dày ắt có móng tay nhọn”.
…
Năm tháng trôi đi, con thuyền thời gian mải miết đưa tuổi học trò trôi đi vội vàng, còn ta đứng lại…
Những khoảnh khắc của ngày hôm qua
Vẫn còn đọng lại, vẫn còn vương vấn mãi…
Để hôm nay, kỷ niệm tràn về, khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời…
Đó là tuổi thơ, là những ngày ngọt ngào, hạnh phúc
Là tiếng bạn bè gọi nhau í ới, một tiếng mày tao thôi cũng đủ làm nức mũi những đứa trẻ đã đi qua một thời xa xôi ấy.
Là gì nữa, biết không, là cả mái trường, cả thầy cô, là cả cái căn tin nhà trường cũ kĩ, nơi ấy ngày nào đó, trong một kí ức xa xôi, có tiếng nói, tiếng cười, tiếng thầy tiếng cô, tiếng giảng bài, tiếng ồn ào, tiếng giòn tan của thời gian, tiếng trầm tư của không gian, của gốc bàng già, của nhánh phượng ngoài sân thắp lên màu đỏ rực.
Chẳng biết những ngày ấy đã đi đâu…
Một trang lưu bút giữ lại vài nét chữ, một cánh bướm hồng giữ lại thời ngô nghê, còn tuổi thơ dấu kín trong tâm hồn, được giữ chặt bởi miền yêu thương và bến bờ hạnh phúc.
Để rồi quên những ngày vùi đầu vào thi cử, ta bước qua ngưỡng cửa đời sinh viên…
Tạm biệt thầy, tạm biệt cô, tạm biệt cả sân trường chứa chan đầy nắng gió.
Tạm biệt những giờ lên lớp, tiếng la ó của thầy khi tụi học trò quên bài, quên vở.
Tạm biệt những lần đi học trễ, rón rén trước cổng trường, bắt gặp cả hàng phượng đỏ rực, mang cả một chùm thật lớn cho cả lớp ép hoa, ép bướm.
Tạm biệt cả giờ chào cờ mỗi tuần hoi hiếm, tạm biệt những tiếng vỗ tay khi lớp xếp hạng đầu hay hạng bét.
Tạm biệt những giờ ra chơi, cả bọn quây quần với những trò chơi đơn điệu, bên những câu chuyện ngày thường, những tâm sự, những ưu tư, những ngày đưa ta khôn lớn.
…
Và nhớ!
Nhớ ánh mắt ai xa xăm, cay cay sống mũi…
Mọi lời cay đắng hôm nào hôm nay nghe thật chân thành, ấm áp.
Nhớ quyển vở trắng xinh in đầy dấu mực, chi chít những dòng thư chuyền tay ngộ nghĩnh…
Nhớ chỗ ngồi thân thương, nhớ thằng bạn kế bên hiền lành lúc nào cũng nhận phần thua thiệt về mình cho ta tự hào đắc thắng. Nhớ cái nghĩa tình của những đồng bào đồng rận, ngày xưa chạm mặt là cào cấu, đánh đấm nhau, thế mà bây giờ, chả gặp nhau, lại nhớ… Nhớ cả tà áo dài màu trắng muốt, mỗi ngày cột một túm bên hông chạy nhong khắp cả sân trường, ừ, ngày ấy, lầu bốn, lầu ba, tầng trệt, lầu hai cách xa nhau có bao nhiêu bậc thang chạy bộ.
Nhớ lớp, nhớ trường, đôi khi nhớ thêm cả thầy hiệu trưởng với mái tóc già pha màu sương khói. Cái dáng lom khom nhưng bước đi vẫn nhẹ nhàng, ánh mắt tinh anh, liếc qua dòm ngó mỗi vòng thăm thú. Ghé bên này, bên kia một chút kể cho tụi học sinh nghịch ngợm nghe vài câu chuyện nhỏ thú vị của riêng thầy.
Nhớ thêm cái chất giọng cô giáo chủ nhiệm của ta, tuần này ai quên bài, ai vi phạm nội qui đứng lên cho cô diện kiến. Cái mặt cụp xuống, giả vờ đau khổ, thêm hàng tá lý do, mỗi tuần một mới, nhưng không có ích gì, thấm thía câu nói của cha ông “vỏ quýt dày ắt có móng tay nhọn”.
…
Nhớ, màu của tuổi thơ, giấy trắng, lá bàng xanh, hoa phượng đỏ và giọt mực màu tím… cả hàng nghìn sắc màu với muôn ngàn âm điệu, của học trò, của xa xôi!
Phượng đã già chưa ấy nhỉ, là sinh viên năm nhất, năm hai, và bây giờ là năm ba rồi đấy. Xa thật xa, ngôi trường ấy mà chưa một lần về thăm lại…
Lật lại vài trang lưu bút, gió ùa qua, cánh hoa ép lâu ngày trên giấy rung rinh.
Bâng khuâng! Một mùi hương của quá khứ!
Một nỗi nhớ!
Một nỗi buồn!
Vu vơ như gió chiều mùa đông, len trong tâm tưởng…
Về thăm trường, trong kỷ niệm, bắt gặp đâu đây niềm hạnh phúc đã qua. Cho nụ cười của ngày hôm qua vẫn còn tròn trịa.
Tháng mười một của một năm nữa lại về, bạn có bất chợt, nhớ thầy, nhớ cô, nhớ bạn bè, và mái trường ngày xưa, gắn bó với tuổi dại khờ của bạn.
Bạn có nhớ không, chút vui, chút buồn năm ấy, nơi con đường đi đến tương lai của bạn bắt đầu. Bạn có nhớ ai dãi nắng dầm mưa đội trời đến lớp dạy cho bạn những bài văn hay thấm tình người, tình yêu thương, tình đồng bào đồng chí.
Nhớ hay đã quên, người bạn thân một thời của bạn, cái thuở chia nhau từng quả me, quả cóc, hai đôi chân cùng song hành trên một chiếc pê-đan xe đạp leo bao con dốc, chiếc cầu, ướt đẫm mồ hôi mà nụ cười nghiêng ngả.
Đôi lúc, bên bộn bề của nhịp sống sinh viên ồn ào vồn vã, hãy trở về với những phút giây của quá khứ, tìm lại những hạnh phúc mà bạn đã từng có, chợt nhận ra, nhận ra nhiều điều, chợt thấy nhớ, thấy thương, thấy yêu, và thấy đôi mắt mình cay cay… muốn khóc.
Khóc cho những nụ cười trở lại!
Chương trình radio tháng 11 này với chủ đề “Những nụ cười trở lại” xin dành trọn cho thầy cô, cho bè bạn, cho thời áo trắng đi qua còn nguyên dấu vết. Hãy chia sẻ những tâm sự của bạn về kỉ niệm thời áo trắng với chúng tôi và các bạn thính giả của chương trình. Rất mong nhận được sự đóng góp của các bạn.
“Những kỷ niệm gọi nhau trong trí nhớ .
Đường thênh thang bạn thân kéo nhau về,
Bốn phương trời gọi nhau vang tiếng cười.
Bao âu lo giờ đây cũng xin ngừng…”
Radio tháng 11 “Những nụ cười trở lại” sẽ được phát trên http://loimuonnoi.sangtacsv.com/ vào ngày thứ Tư 18/11/2009. Chương trình sẽ bắt đầu nhận email của các bạn từ nay đến hết ngày Chủ nhật 08/11/2009.
Hãy cùng chia sẻ với radio qua email sangtacsv@gmail.com các bạn nhé!
Ekip Radio LMN
bai radio thang 10 ko co ha cac ban?
radio tháng 10 đâu? cần 1 lời giải thích chứ nhỉ?