Khi tôi còn mơn mởn, tôi tung tăng với nắng vàng. Mỗi sáng tinh mơ, từng giọt sương thi nhau nhỏ xuống người tôi, truyền cho tôi cái lạnh còn lại của đêm qua, làm tôi tỉnh cả ngủ. Tôi thích thú vươn những chiếc lá xanh rì đung đưa trong gió. “Thích quá đi mất”- tôi reo lên.
Từng làn gió luồn qua thân tôi, tôi rung lên ríu rít. Thế rồi mùa xuân cũng đi qua, tôi bắt đầu ủ rũ khi sức sống của mình cạn kiệt. Tôi mệt mỏi, buông mình vắt vẻo trên cành cây. Tôi ngước lên nhìn bầu trời tròn vĩnh. “Cái ông mặt trời chói chang” le lói những ánh sáng tinh nghịch tung tăng trên tấm thân vàng vọt của tôi. Tôi ngọ ngoậy. Tôi đưa mắt nhìn xuống bên dưới, khác với mọi khi, sự sống trong những ngày thu, nó trôi qua một cách chầm chậm kỳ lạ. Tôi không còn thích thú vươn mình đón lấy những giọt mưa tí tách thi nhau vỗ lộp bộp trên thân, tôi không còn thấy từng bầy chim thi nhau chuyền cành hót líu lo gọi xuân về. Tôi không còn thấy những mầm non nhú lên từ đám lá khô bên dưới, tôi không còn thấy tôi tươi trẻ, sức sống tràn trề…như mọi khi. Tôi trầm ngâm treo mình đó, ngẫm nghĩ một cái gì đó xa xôi. Tôi khẽ gọi “Lá kia ơi, bạn đang nghĩ gì vậy? Tôi buồn quá đi mất!”. Chiếc là hóp hép khẽ đưa mắt nhìn: “Tôi đang nghĩ, sao mà đông không đến nhanh đi, tôi phải đi đây!”…nói rồi chiếc lá lại tiếp tục nhắm mắt im lìm. Cả không gian như cuốn vào một cối xay tròn cứ xoay tít, xoay tít.
Nó chơm chớp đôi mắt buồn nhìn lên cái cuống đã khô lại của nó. Mình cũng phải đi sao? nhưng mà…nhưng mà. Rồi một cơn gió thổi tới. Nó nghe một tiếng rắc, nó thấy nó bị nhấc lên, nó hốt hoảng, nó bấu víu: “không, không…”. Rồi nó chao lượn vài vòng trên không trung và rơi xuống đất. Cái hạ cánh, không dữ dội như nó đã tưởng. Nó nằm đó, nó nhìn lên những vạt mây đang trôi lơ lửng. Nắng chiều buông xuống. Nó tưởng khi nó rơi xuống nó sẽ khóc thin thít rồi nó sẽ gào lên…nhưng không hiểu sao, khi rơi xuống nó chỉ nằm đó. Nó cố gắng lật lật mình, nhưng nó không thể. Nó nghe một mùi gì đó âm ẩm bốc lên từ bên dưới, nó nghe tiếng xột xoạt, ri rỉ xa gần… và nó chìm vào giấc ngủ.
Những chiếc lá kia cũng nằm im như nó. Nó nhớ lại những lúc chúng nó cùng tung tăng trong gió. Nó nhớ lại những lúc chúng nó co lại treo lủng lẳng trong màn đêm…nhưng giờ nó đã nằm ở đây. Nó chỉ biết nhắm mắt lại và lắng nghe…
Từng làn gió luồn qua thân tôi, tôi rung lên ríu rít. Thế rồi mùa xuân cũng đi qua, tôi bắt đầu ủ rũ khi sức sống của mình cạn kiệt. Tôi mệt mỏi, buông mình vắt vẻo trên cành cây. Tôi ngước lên nhìn bầu trời tròn vĩnh. “Cái ông mặt trời chói chang” le lói những ánh sáng tinh nghịch tung tăng trên tấm thân vàng vọt của tôi. Tôi ngọ ngoậy. Tôi đưa mắt nhìn xuống bên dưới, khác với mọi khi, sự sống trong những ngày thu, nó trôi qua một cách chầm chậm kỳ lạ. Tôi không còn thích thú vươn mình đón lấy những giọt mưa tí tách thi nhau vỗ lộp bộp trên thân, tôi không còn thấy từng bầy chim thi nhau chuyền cành hót líu lo gọi xuân về. Tôi không còn thấy những mầm non nhú lên từ đám lá khô bên dưới, tôi không còn thấy tôi tươi trẻ, sức sống tràn trề…như mọi khi. Tôi trầm ngâm treo mình đó, ngẫm nghĩ một cái gì đó xa xôi. Tôi khẽ gọi “Lá kia ơi, bạn đang nghĩ gì vậy? Tôi buồn quá đi mất!”. Chiếc là hóp hép khẽ đưa mắt nhìn: “Tôi đang nghĩ, sao mà đông không đến nhanh đi, tôi phải đi đây!”…nói rồi chiếc lá lại tiếp tục nhắm mắt im lìm. Cả không gian như cuốn vào một cối xay tròn cứ xoay tít, xoay tít.
Nó chơm chớp đôi mắt buồn nhìn lên cái cuống đã khô lại của nó. Mình cũng phải đi sao? nhưng mà…nhưng mà. Rồi một cơn gió thổi tới. Nó nghe một tiếng rắc, nó thấy nó bị nhấc lên, nó hốt hoảng, nó bấu víu: “không, không…”. Rồi nó chao lượn vài vòng trên không trung và rơi xuống đất. Cái hạ cánh, không dữ dội như nó đã tưởng. Nó nằm đó, nó nhìn lên những vạt mây đang trôi lơ lửng. Nắng chiều buông xuống. Nó tưởng khi nó rơi xuống nó sẽ khóc thin thít rồi nó sẽ gào lên…nhưng không hiểu sao, khi rơi xuống nó chỉ nằm đó. Nó cố gắng lật lật mình, nhưng nó không thể. Nó nghe một mùi gì đó âm ẩm bốc lên từ bên dưới, nó nghe tiếng xột xoạt, ri rỉ xa gần… và nó chìm vào giấc ngủ.
Những chiếc lá kia cũng nằm im như nó. Nó nhớ lại những lúc chúng nó cùng tung tăng trong gió. Nó nhớ lại những lúc chúng nó co lại treo lủng lẳng trong màn đêm…nhưng giờ nó đã nằm ở đây. Nó chỉ biết nhắm mắt lại và lắng nghe…
June
“Được thực hiện bởi stsv – www.sangtacsv.com”
0 comments to "Chiếc lá"