Nó chợt nhớ về cánh đồng thơm mùi rạ!
Buổi sớm, khi ánh mặt trời vừa toả ra những tia nắng đầu tiên, xuyên qua đám cỏ tranh đang cố đâm thẳng lên nền trời bao la xanh biếc, và khi những hạt sương đêm long lanh còn vươn mình trên bờ ruộng, trên muôn vàn những hình tròn màu trắng tuyết mà những cô cậu nhà nhện đã dày công đan dệt vào tối qua, và trên cả những gốc rạ đang chi chít nhú lên vô số mọng cây non mướt, thơm mùi rơm thoang thoảng, đôi chân bé nhỏ của nó cứ tung tăng nhảy nhót khắp cánh đồng, để cho bao nhiêu hạt sương cứ lấm đầy trên đôi chân và bao nhiêu làn gió nhẹ thổi qua làn tóc mây đang được sưởi ấm bởi ánh mặt trời êm dịu.
Nó vô tư trên đống rơm, vờn lấy những cọng rơm vàng óng ánh rồi tung lên trên bầu trời, nó thoả chí như chưa bao giờ được làm điều đó!
Nó vẫn còn thơ!...
Mùi rơm rạ bốc lên sau một đêm sương, toả ra và đi khắp cánh đồng. Nó giống như làn khói toả ra từ ngôi nhà lụp xụp của nó, nó chợt nhận ra rằng: “À! Mẹ nó đang thổi cơm!”. Bàn chân nó được sưởi ấm, nó nhún nhẩy rồi thả mình lên chiếc nệm rơm, hít một hơi dài để tìm từ trong gió mùi hương của rơm, của cánh đồng, của làng quê yên bình - nơi mà nó đang sống. Nó cười một mình, một nụ cười hồn nhiên, ngây thơ, trong sáng, một nụ cười như xua tan đi bao vất vả của cuộc sống đời thường, chật vật, khó khăn, thiếu thốn. Bây giờ nó như quên hết mọi thứ, cứ mãi đắm mình vào không gian bao la vô tận, trong những phút giây nhẹ nhàng, sâu lắng. Nó chưa biết gì sẽ đến …
Vẫn là tuổi thơ!...
Mẹ nó bệnh, nhưng nó không biết. Mẹ giấu, cha giấu, mọi người đều giấu, nó không biết gì cả…
Tuổi thơ chưa thể rời bỏ!...
Ai cũng biết không nên nói cho nó vế việc này. Nó hỏi đủ mọi người, nhưng tất cả đều trả lời: “Mẹ con bận, không thể ở nhà với con mãi được!”. Ngay cả mẹ nó trước lúc đi cũng dặn dò: “ Con ở nhà nghe lời ba, mẹ đi công chuyện chiều mẹ về!”. Nó cứ tin lời mẹ, cứ chờ, chờ để chiều mẹ về sẽ có quà cho nó - bởi nó luôn luôn có một cái gì đó mỗi khi mẹ nó vắng nhà, thường thì một vài cục kẹo, hay khá hơn là một cánh bánh to đủ cho nó đem khoe với bạn bè.
Rồi cơn mưa buổi chiều bất chợt kéo đến. Mưa nặng hạt, gió rít…
Nó chờ một điều gì đó…
Chập tối, mưa vẫn còn. Nó ngồi trên ngạch cửa mà trông về phía ngõ. Nó cố nhìn trong mưa, qua những cành lá đang phất phơ trước mặt. Mẹ nó vẫn chưa về. Ba nó bảo: “ Chắc mưa, mẹ con về trễ”. Nó thở dài, mòn mỏi. Ngoài kia, mùi rơm ẩm ướt len lỏi vào…
Khuya, không ngủ được. Nó ôm chiếc gối nhỏ mà tự tay mẹ nó may cho nó, cứ đi ra đi vào và hỏi : “Chừng nào mẹ mới về!”.Giọng nó run run. Ba nó ẵm nó, thủ thỉ: “ Thôi con ngủ, lát nữa mẹ về, có kẹo cho con!”. Bao nhiêu lần đều như thế. Tiếng nói của nó cứ nhỏ dần, đôi mắt trĩu nặng rồi nó chìm vào giấc ngủ trên vai ba nó, trên tay nó vẫn ôm chặt chiếc gối, không muốn rời xa. Trong đêm khuya, nghe văng vẳng tiếng chó sủa, tiếng cuốc, và bầu trời tối đen như mực, trong nhà chỉ có ánh đèn dầu hiu hắt, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ để làm cho không gian trở nên nặng nề hơn, tịch mịch và đầy bóng tối!
…
Lâu rồi, mẹ nó không về. Mỗi lần nhớ mẹ, nó chỉ biết ôm cái gối, khóc… và gọi “ mẹ ơi”. Nó không còn biết gì nữa…
Nó còn thơ…
Có người nói với nó rằng: “ Mẹ mày đi luôn rồi!”. Nó không tin, nhưng nó biết làm gì cơ chứ. Nó ghét, ghét tất cả những ai nói với nó điều đó. Và nó cũng chỉ buồn, nhớ và khóc… Có lẽ những giọt nước mắt sẽ mãi còn khi nó vẫn chưa tìm thấy mẹ…
Tuổi thơ cứ mãi là tuổi thơ…
…
Đống rơm trước sân giờ đã ngả màu. Và ngoài kia, cánh đồng đã được phủ bởi một chiếc áo xanh rì. Mạ đã lên cao. Nhưng mẹ nó vẫn không về. Nó ngồi trên bờ ruộng mà nhìn ba nó dưới cánh đồng, nó bỗng nhớ mẹ nó. Từng cơn gió nhẹ vờn quanh tóc, nó giật mình nhìn lại… Nó thấy thấp thoáng đâu đó bóng dáng của mẹ nó…Nó nhổm dậy, cố chạy kiếm tìm. Nó tin rằng nó sẽ tìm được mẹ…
Rồi nó bật khóc trên bờ vai của ba nó, nó khóc thật nhiều, thật nhiều… những giọt nước mắt của tuổi thơ đầy gian khó!...
Rồi một ngày kia, ba nó nói rằng “Con ở nhà ngoan, ba đi đón mẹ con về!”. Nó sửng sốt, vui mừng, nó như được nhận một món quà to lớn. Không phải kẹo, không phải bánh… mà là chính mẹ nó. Nó chỉ biết sẽ được thấy mẹ nó, nó không còn quan tâm đến những thứ quà vặt mà mẹ nó có thể sẽ mang về, nó chỉ mong mẹ, nó cần mẹ…
Cánh đồng giờ đây đã thơm mùa lúa non, đã bao lâu rồi cánh đồng đã thiếu bóng dáng của mẹ nó, cũng buồn bã, u sầu giống như nó vậy. Nó nghiêng mình, nhổ một bụi lúa, rửa sạch bùn. Nó cầm trên tay, nhảy tung tăng trên bờ ruộng, ra đón mẹ nó về…Cánh đồng lúa như đang vui mừng chào đón mẹ…
Nó thoáng thấy mẹ nó bước qua cây cầu nhỏ đằng xa. Nó dụi mắt nhìn lại. Đúng là mẹ nó rồi. Nó mừng rỡ, cầm bụi lúa mà lướt từng bước chân, nó bỏ cả dép. Nó không thể chờ. Con đường dần ngắn lại. Nó lướt nhìn về phía cánh đồng, trong ánh mắt ấy giờ hiện lên cánh đồng lúa đã chín vàng. Nó lại mơ đến ngày được nhìn thấy ba mẹ nó gặt lúa, và nó sẽ được thả mình trên cánh đồng thơm mùi rạ…
Nó sẽ lại về với ngày xưa… Nó vẫn còn thơ, nó ước rằng tuổi thơ sẽ mãi còn bên cạnh nó…
Buổi sớm, khi ánh mặt trời vừa toả ra những tia nắng đầu tiên, xuyên qua đám cỏ tranh đang cố đâm thẳng lên nền trời bao la xanh biếc, và khi những hạt sương đêm long lanh còn vươn mình trên bờ ruộng, trên muôn vàn những hình tròn màu trắng tuyết mà những cô cậu nhà nhện đã dày công đan dệt vào tối qua, và trên cả những gốc rạ đang chi chít nhú lên vô số mọng cây non mướt, thơm mùi rơm thoang thoảng, đôi chân bé nhỏ của nó cứ tung tăng nhảy nhót khắp cánh đồng, để cho bao nhiêu hạt sương cứ lấm đầy trên đôi chân và bao nhiêu làn gió nhẹ thổi qua làn tóc mây đang được sưởi ấm bởi ánh mặt trời êm dịu.
Nó vô tư trên đống rơm, vờn lấy những cọng rơm vàng óng ánh rồi tung lên trên bầu trời, nó thoả chí như chưa bao giờ được làm điều đó!
Nó vẫn còn thơ!...
Mùi rơm rạ bốc lên sau một đêm sương, toả ra và đi khắp cánh đồng. Nó giống như làn khói toả ra từ ngôi nhà lụp xụp của nó, nó chợt nhận ra rằng: “À! Mẹ nó đang thổi cơm!”. Bàn chân nó được sưởi ấm, nó nhún nhẩy rồi thả mình lên chiếc nệm rơm, hít một hơi dài để tìm từ trong gió mùi hương của rơm, của cánh đồng, của làng quê yên bình - nơi mà nó đang sống. Nó cười một mình, một nụ cười hồn nhiên, ngây thơ, trong sáng, một nụ cười như xua tan đi bao vất vả của cuộc sống đời thường, chật vật, khó khăn, thiếu thốn. Bây giờ nó như quên hết mọi thứ, cứ mãi đắm mình vào không gian bao la vô tận, trong những phút giây nhẹ nhàng, sâu lắng. Nó chưa biết gì sẽ đến …
Vẫn là tuổi thơ!...
Mẹ nó bệnh, nhưng nó không biết. Mẹ giấu, cha giấu, mọi người đều giấu, nó không biết gì cả…
Tuổi thơ chưa thể rời bỏ!...
Ai cũng biết không nên nói cho nó vế việc này. Nó hỏi đủ mọi người, nhưng tất cả đều trả lời: “Mẹ con bận, không thể ở nhà với con mãi được!”. Ngay cả mẹ nó trước lúc đi cũng dặn dò: “ Con ở nhà nghe lời ba, mẹ đi công chuyện chiều mẹ về!”. Nó cứ tin lời mẹ, cứ chờ, chờ để chiều mẹ về sẽ có quà cho nó - bởi nó luôn luôn có một cái gì đó mỗi khi mẹ nó vắng nhà, thường thì một vài cục kẹo, hay khá hơn là một cánh bánh to đủ cho nó đem khoe với bạn bè.
Rồi cơn mưa buổi chiều bất chợt kéo đến. Mưa nặng hạt, gió rít…
Nó chờ một điều gì đó…
Chập tối, mưa vẫn còn. Nó ngồi trên ngạch cửa mà trông về phía ngõ. Nó cố nhìn trong mưa, qua những cành lá đang phất phơ trước mặt. Mẹ nó vẫn chưa về. Ba nó bảo: “ Chắc mưa, mẹ con về trễ”. Nó thở dài, mòn mỏi. Ngoài kia, mùi rơm ẩm ướt len lỏi vào…
Khuya, không ngủ được. Nó ôm chiếc gối nhỏ mà tự tay mẹ nó may cho nó, cứ đi ra đi vào và hỏi : “Chừng nào mẹ mới về!”.Giọng nó run run. Ba nó ẵm nó, thủ thỉ: “ Thôi con ngủ, lát nữa mẹ về, có kẹo cho con!”. Bao nhiêu lần đều như thế. Tiếng nói của nó cứ nhỏ dần, đôi mắt trĩu nặng rồi nó chìm vào giấc ngủ trên vai ba nó, trên tay nó vẫn ôm chặt chiếc gối, không muốn rời xa. Trong đêm khuya, nghe văng vẳng tiếng chó sủa, tiếng cuốc, và bầu trời tối đen như mực, trong nhà chỉ có ánh đèn dầu hiu hắt, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ để làm cho không gian trở nên nặng nề hơn, tịch mịch và đầy bóng tối!
…
Lâu rồi, mẹ nó không về. Mỗi lần nhớ mẹ, nó chỉ biết ôm cái gối, khóc… và gọi “ mẹ ơi”. Nó không còn biết gì nữa…
Nó còn thơ…
Có người nói với nó rằng: “ Mẹ mày đi luôn rồi!”. Nó không tin, nhưng nó biết làm gì cơ chứ. Nó ghét, ghét tất cả những ai nói với nó điều đó. Và nó cũng chỉ buồn, nhớ và khóc… Có lẽ những giọt nước mắt sẽ mãi còn khi nó vẫn chưa tìm thấy mẹ…
Tuổi thơ cứ mãi là tuổi thơ…
…
Đống rơm trước sân giờ đã ngả màu. Và ngoài kia, cánh đồng đã được phủ bởi một chiếc áo xanh rì. Mạ đã lên cao. Nhưng mẹ nó vẫn không về. Nó ngồi trên bờ ruộng mà nhìn ba nó dưới cánh đồng, nó bỗng nhớ mẹ nó. Từng cơn gió nhẹ vờn quanh tóc, nó giật mình nhìn lại… Nó thấy thấp thoáng đâu đó bóng dáng của mẹ nó…Nó nhổm dậy, cố chạy kiếm tìm. Nó tin rằng nó sẽ tìm được mẹ…
Rồi nó bật khóc trên bờ vai của ba nó, nó khóc thật nhiều, thật nhiều… những giọt nước mắt của tuổi thơ đầy gian khó!...
Rồi một ngày kia, ba nó nói rằng “Con ở nhà ngoan, ba đi đón mẹ con về!”. Nó sửng sốt, vui mừng, nó như được nhận một món quà to lớn. Không phải kẹo, không phải bánh… mà là chính mẹ nó. Nó chỉ biết sẽ được thấy mẹ nó, nó không còn quan tâm đến những thứ quà vặt mà mẹ nó có thể sẽ mang về, nó chỉ mong mẹ, nó cần mẹ…
Cánh đồng giờ đây đã thơm mùa lúa non, đã bao lâu rồi cánh đồng đã thiếu bóng dáng của mẹ nó, cũng buồn bã, u sầu giống như nó vậy. Nó nghiêng mình, nhổ một bụi lúa, rửa sạch bùn. Nó cầm trên tay, nhảy tung tăng trên bờ ruộng, ra đón mẹ nó về…Cánh đồng lúa như đang vui mừng chào đón mẹ…
Nó thoáng thấy mẹ nó bước qua cây cầu nhỏ đằng xa. Nó dụi mắt nhìn lại. Đúng là mẹ nó rồi. Nó mừng rỡ, cầm bụi lúa mà lướt từng bước chân, nó bỏ cả dép. Nó không thể chờ. Con đường dần ngắn lại. Nó lướt nhìn về phía cánh đồng, trong ánh mắt ấy giờ hiện lên cánh đồng lúa đã chín vàng. Nó lại mơ đến ngày được nhìn thấy ba mẹ nó gặt lúa, và nó sẽ được thả mình trên cánh đồng thơm mùi rạ…
Nó sẽ lại về với ngày xưa… Nó vẫn còn thơ, nó ước rằng tuổi thơ sẽ mãi còn bên cạnh nó…
Văn Hậu - stsv
“Được thực hiện bởi stsv – www.sangtacsv.com”
cảm xúc trong trẻo quá!
tung cau chu nhu xe toat buc tranh tam trang cua cau nhoc trong truyen vay! hay qua di, khong gi dien ta noi
những ước mơ vô cùng nhỏ bé nhưng chứa đựng nhiều tầng ý nghĩa, tôi như được cảm nhận rằng mình đang là nhân vật "nó" vậy- ngây thơ, hồn nhiên, trăn trở, xót thương và... hạnh phúc...
Là tuổi thơ của bạn hay sao? Cảm xúc thật quá. Nhân vật "nó" thật hồn nhiên và ngây thơ. Tôi không biết làng quê là như thế nào vì tôi là dân thành phố, nhưng bây giờ tôi đã biết được "mùi rạ". Nó không chỉ là mùi đặc trưng của làng quê Việt Nam mà còn là hương vị tuổi thơ, gắn bó suốt đời.
ước gì tuổi thơ sẽ mãi ở bên cạnh cậu bé. Nếu như... một ngày cậu bé sẽ lại mất..., và nếu như... thì cậu còn nhìn thấy cánh đồng lúa đã chín vàng nữa không ?....