Buồn quá, mấy phút trước đây thôi tôi còn nhìn thấy cậu. Thế mà giờ cậu đã đi rồi.
Lúc nãy tại sân bay, tớ còn nợ cậu lời tạm biệt. Lúc cậu đi tớ cứ nhìn mãi, nhìn mãi cho đến khi cậu đi khuất. Cậu có biết là tớ và nó buồn lắm không. Mẹ cậu cũng khóc hoài.
5h sáng tớ đến sân bay làm gì nhỉ sao không nói với cậu nhiều nhiều, sao tớ chỉ biết nhìn cậu. Buồn. Mong rằng cậu sẽ có một cuộc sống mới tốt đẹp. Sẽ nhiều năm nữa mình mới gặp nhau phải không? Phải chi lúc nãy tớ ôm cậu xiết hơn.
Tớ phóng xe đi, mà cứ mãi nhìn mãi về phía đó, nơi đó bạn tớ sắp ra đi. Mắt tớ thấy cay cay, nhưng cậu biết mà tớ không khóc được.... cậu có biết không, đi được một quãng tớ lấy điện thoại ra để gọi cho cậu. Để nói lời tạm biệt mà tớ nợ. Phía đầu dây bắt máy, tớ mừng quýnh thế nhưng là anh trai cậu: " Nó vào trong rồi em ơi". Tớ buồn quá.
Khi tớ đang viết những lời này thì máy bay chắc đã cất cánh. Cậu không khóc nhưng không có nghĩa là cậu không buồn phải không. sao mình lại buồn nhiều như vậy nhỉ? mình chưa có thật nhiều kỷ niệm mà. Còn nhớ lần đi Vàm Sát cậu cứ hỏi tớ mãi 1 câu: " cậu thấy có vui không?", mình vẫn còn nhớ những ngày ấy, mình vẫn còn nhớ cậu đi patin cứ té hoài, qua đó không biết có ai dắt cậu đi không? Khi nào về nếu cậu còn đi chưa được tớ sẽ lại dẫn cậu nhé... những ngày ấy chỉ mới đây thôi mà... sẽ không còn có cơ hội để tớ phê bình, sẽ không có người tặng thiệp Giáng sinh cho tớ nữa, sẽ không có người gọi tớ là " baby của chị" , tớ ước gì mình lại có một ngày như ngày trước. Biệt ly!
Lúc nãy tại sân bay, tớ còn nợ cậu lời tạm biệt. Lúc cậu đi tớ cứ nhìn mãi, nhìn mãi cho đến khi cậu đi khuất. Cậu có biết là tớ và nó buồn lắm không. Mẹ cậu cũng khóc hoài.
5h sáng tớ đến sân bay làm gì nhỉ sao không nói với cậu nhiều nhiều, sao tớ chỉ biết nhìn cậu. Buồn. Mong rằng cậu sẽ có một cuộc sống mới tốt đẹp. Sẽ nhiều năm nữa mình mới gặp nhau phải không? Phải chi lúc nãy tớ ôm cậu xiết hơn.
Tớ phóng xe đi, mà cứ mãi nhìn mãi về phía đó, nơi đó bạn tớ sắp ra đi. Mắt tớ thấy cay cay, nhưng cậu biết mà tớ không khóc được.... cậu có biết không, đi được một quãng tớ lấy điện thoại ra để gọi cho cậu. Để nói lời tạm biệt mà tớ nợ. Phía đầu dây bắt máy, tớ mừng quýnh thế nhưng là anh trai cậu: " Nó vào trong rồi em ơi". Tớ buồn quá.
Khi tớ đang viết những lời này thì máy bay chắc đã cất cánh. Cậu không khóc nhưng không có nghĩa là cậu không buồn phải không. sao mình lại buồn nhiều như vậy nhỉ? mình chưa có thật nhiều kỷ niệm mà. Còn nhớ lần đi Vàm Sát cậu cứ hỏi tớ mãi 1 câu: " cậu thấy có vui không?", mình vẫn còn nhớ những ngày ấy, mình vẫn còn nhớ cậu đi patin cứ té hoài, qua đó không biết có ai dắt cậu đi không? Khi nào về nếu cậu còn đi chưa được tớ sẽ lại dẫn cậu nhé... những ngày ấy chỉ mới đây thôi mà... sẽ không còn có cơ hội để tớ phê bình, sẽ không có người tặng thiệp Giáng sinh cho tớ nữa, sẽ không có người gọi tớ là " baby của chị" , tớ ước gì mình lại có một ngày như ngày trước. Biệt ly!
friend k32
ban minh day ma, ai viet vay ta, cam dong nha...
toi ko hieu~ sao lai roi` bo~ nhung~ nguoi` than toi, roi` bo~ ban be toi de~ di den day... mot noi ma doi voi toi chang co gi` de~ toi gan' bo'... nguoi` ta thuong bao~ cuoc song phai gap kho' khan thi` moi thanh cong nhung bay gio` doi' voi toi moi~ khi gap dieu` gi` toi lai muon tro~ ve` lai que huong, chang~ biet co phai toi la 1 nguoi` thieu y' chi'... Cam~ on ban da~ nho' toi' toi... Du` gi` thi` con duong doa' la do toi chon nen xau tot gi` toi phai di tiep'..... Mong ngay gap lai. Nua vong trai dat nho' tat ca moi nguoi