Đêm sáng trăng,
Mẹ ngồi tựa cửa nhìn xa,
Đôi mắt long lanh soi thẳng vào trái tim con,
Một nỗi buồn khó tả !...
Trời trở lạnh,
Mẹ khoác thêm chiếc áo cũ sờn vai,
Và làn tóc mẹ bay bay trong gió thoảng,
Rối tơ lòng, làm sao mà gỡ, … ai ơi !
Lá vàng rơi,
Ai hiểu ? chỉ mình con !...
Khu vườn kia,
Giờ đã bắt đầu trái ngọt,
Cũng âm thầm cùng mẹ, chờ bàn tay con,
Về đi, con nhé ! mẹ chờ!
Chiếc áo cũ,
Con đã mặc ngày nào,
Mẹ cầm trên tay, khâu lại từng cúc áo,
Để khi về, con sẽ mặc, nhé con !
Con bước chân đi,
Nhưng lòng vẫn ở lại,
Muốn bay thật xa, nhưng sợ lạc lối về,
Mẹ thì thào âu yếm : hãy vững vàng, con ơi !
Tuổi xuân xanh,
Đã chợt qua mau theo những ngày sương gió,
Vết chân chim đã in hằn trên khoé mắt của mẹ,
Ngoài bốn mươi, vẫn lo lắng bội phần.
Mùa xuân đến,
Con dang rộng cánh bay về,
Quê nhà xưa bỗng trỗi lên khúc nhạc rộn ràng,
Như muốn chào con, mẹ nhỉ ?
Nếu ước mong,
Con chỉ ước mong nho nhỏ,
Rằng: sẽ mãi nằm trong vòng tay ấm áp của mẹ,
Để được chở che, ôm ấp, vỗ về !
Nếu hy vọng,
Con chỉ hy vọng một điều,
Rằng: mẹ sẽ sống lâu, sống vui, sống khoẻ,
Bên mái ấm của gia đình thân yêu !
Đêm sáng trăng,
Mẹ ngồi tựa cửa nhìn xa,
Đôi mắt long lanh soi thẳng vào trái tim con…
…
Con đã về đây, mẹ hỡi !
Đêm sáng trăng,
Mẹ ngồi tựa cửa …
…nhìn con !
Văn Hậu - STSV
0 comments to "Mẹ"