Xã Đakia, ngày 15 tháng 7 năm 2010
Tôi – cô sinh viên từ thành phố nhộn nhịp phồn hoa, khoác ba lô lên vai đến miền đất đỏ xa xôi, mang trong tim nhiệt huyết tuổi trẻ và khao khát cống hiến làm đẹp cho đời.
Từ nhỏ, tôi đã thích làm công việc kinh doanh và không bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành cô giáo. Vậy mà trong chiến dịch mùa hè xanh này, tôi đang là một cô giáo tiểu học. Các học trò của tôi là các bé lớp một, đang bập bẹ đánh vần từng chữ cái.
Yêu sao cái lớp học bám đầy bụi đất đỏ, yêu sao từng bộ bàn ghế gãy, yêu cái bảng đen nhem nhuốc, và yêu nhất là các em học trò nghèo miền đất đỏ Bình Phước tuy gian khó nhưng ngoan ngoãn, hiền lành.
Nơi chúng tôi đóng quân là một sóc của đồng bào dân tộc Stieng. Cuộc sống ở đây rất khó khăn. Các em nhỏ lem luốc và đa phần không được đến trường. Được các chiến sĩ đến tận nhà vận động và tặng tập vở, các em rất vui mừng và náo nức chờ ngày đến lớp.
Buổi học đầu tiên tôi được làm cô giáo, trong lòng vừa hồi hộp vừa nôn nao. Phần lo các em không hiểu được tiếng Kinh, phần lại sợ các em ngỗ nghịch không nghe lời mình. Tôi cố gắng nhớ lại những gì đã được cô giáo dạy khi còn học lớp một. Tôi hướng dẫn các em xếp hàng trước khi vào lớp và đứng nghiêm chào thầy cô. Các em ngoan ngoãn làm theo giúp tôi thấy yên tâm và có động lực hơn.
Khó khăn nhất vẫn là hướng dẫn các em tập viết. Vì điều kiện hạn chế nên chỉ có thể phát tập trắng và viết chì cho các em. Một số em đã học qua lớp một thì viết theo rất nhanh, nhưng có vài em chưa làm quen với bút viết bao giờ nên tay rất yếu. Tôi phải cầm tay cho từng em tập viết. Không có tập tô, tôi nghĩ cách lấy viết mực chấm vào tập trắng theo hình các chữ cái cho các em tô theo.Thật là vất vả khi có một số em cứ viết ngược và viết lan ra khỏi dòng kẻ, tôi phải kẻ hàng thật đậm bằng bút mực và dặn: “các em đừng viết lan ra khỏi con đường cô mới đào cho các em nha!”
Vui và cảm động nhất khi tôi nhìn thấy hình ảnh hai em học trò – em lớn cầm tay tập viết cho em bé. Trong tôi chợt thấy bồi hồi làm sao. Dù sống trong gian khó, nhọc nhằn nhưng vẫn ấm áp lòng yêu thương chia sẻ. Tình bạn vẫn trong sáng dù bụi đất đỏ có mịt mù trước mắt em thơ…
Không những dạy cho các em học chữ mà tôi còn cố gắng dạy cho các em biết lễ phép. Tôi nhận thấy các em thiếu nhi đồng bào tuy rất biết nghe lời nhưng các em lại không biết nói các câu thưa gửi. Tôi dạy cho các em nói cảm ơn và nhận bằng hai tay khi được người lớn đưa cho vật gì. Tôi cũng bảo cho các em biết xin phép khi muốn ra vào lớp trong giờ học. Yêu nhất là khi các em viết bài xong đã biết giơ tay nói “thưa cô con xong rồi”…Các em cũng rất thích được chấm bài. Nhiều khi đang loay hoay tập viết cho em này thì lại nghe âm thanh “thưa cô con xong rồi”, tôi phải vội vã đến chấm bài cho các em…Mệt thật đó nhưng không có niềm hạnh phúc nào bằng khi thấy các em đang thực hiện đúng theo những điều tôi hướng dẫn…
Buổi học kết thúc với biết bao cảm xúc đan xen trong tôi. Tự thấy mình đã kiên trì và có trách nhiệm hơn rất nhiều. Vui nhất là mỗi khi đi ngang qua một nhà dân, chợt nghe âm thanh quen thuộc từ nhà vọng ra: “Con chào cô”, thấy lòng hạnh phúc và vui sướng biết bao. Tôi tự dặn lòng mình phải thật cố gắng, dù có bao nhiêu gian khổ, nhọc nhằn cũng phải cố vượt qua. Tôi sẽ cố hoàn thành thật tốt vai trò của một chiến sĩ – một người giáo viên. Quãng thời gian 22 ngày tình nguyện không đủ dài để tôi có thể truyền đạt hết kiến thức cho các em học trò yêu quý của tôi…nhưng ít ra tôi cũng đã dạy cho các em nhiều điều và tự mình học được nhiều kinh nghiệm sống hơn…Đúng như câu “Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”…
Lê Thị Hiếu
Chiến sĩ thông tin xã ĐaKia
Trở thành friend của chúng tôi trên Facebook http://www.facebook.com/sangtacsv
0 comments to "Cô giáo miền đất đỏ"