Cơm nấu vội cho kịp bán...
Tôi kể cho ông bà ngoại nghe đủ thứ chuyện ở ngôi trường đại học, về những điều mới lạ mà tôi được khám phá, về chuyện bạn này bạn kia trong lớp… Nhìn ông bà ngoại cười sảng khoái sau khi nghe những câu chuyện có pha trò hài hước, lòng tôi nhẹ nhõm và hạnh phúc lắm. Đột nhiên bà ngoại tôi nói : “Con hạn chế qua bệnh viện thăm ông bà ngoại nha con. Qua nhiều tiếp xúc nhiều với mầm bệnh, bà ngoại sợ con bị bệnh không đi học được.” Tôi cứ nằng nặc không nghe : “ Con lớn rồi mà bà ngoại, thanh niên sợ gì bệnh. Ông bà ngoại vô đây chẳng có ai, có mỗi con thì con phải qua thăm ông bà ngoại chứ”. Nói đến đây, ông ngoại tự nhiên tủi thân, rơm rớm nước mắt : “Ông bà ngoại ở đây cũng buồn lắm chứ con, con qua như vầy là ông bà ngoại mừng lắm, nhưng mà ông bà ngoại sợ con bệnh…” Để giấu đi nỗi nghẹn ngào trong lòng, ông bà cháu tôi cứ im lặng như vậy một lúc lâu…
Nỗi sợ hãi càng lúc càng tăng lên trong tâm trí tôi lúc bấy giờ. Còn hơn 8 tiếng nữa…
Trong đầu tôi lúc này đang miên man những hình ảnh thời thơ ấu. Tuổi thơ bên ông ngoại với những buổi chiều ông ngoại bế tôi đi khắp xóm để cho tôi ăn hết tô cơm, những buổi tối cúp điện trải chiếu ra mái hiên nằm ngắm bầu trời sao sáng lạ kì, rồi cả những bức tranh của tôi vẽ ông ngoại chở nước cơm cho heo nữa…
Chưa đầy 7 tiếng nữa thôi ! Giờ đây, tôi chợt thấy ghét những cơn gió vô cùng! Gió vô tình quá, gió ác độc ,gió thổi mạnh quá! Tôi sợ gió sẽ làm cho chiếc lá vàng của tôi lìa cành mất !... Lá vàng ơi, xin đừng rụng !
Một thành viên ekip Săn tin STSV
0 comments to "Lá vàng ơi xin đừng rụng"