Nếu một ngày nhìn lại bầu trời vẫn trong xanh….
Nếu một ngày nhìn lại ký ức vẫn tràn đầy…
Nếu một ngày nhìn lại trái tim vẫn đầy yêu thương…
Và nếu một ngày nhìn lại bạn mỉm cười… đó chính là hạnh phúc!
90 ngày đã qua, bạn có nhớ không? Mới chỉ 90 ngày mà ngỡ như đã là lâu lắm rồi… Bạn và tôi đã thân thiết tựa như những người bạn xa xưa lắm. Những khoảng cách ngày càng ngắn lại, những trái tim rộng mở yêu thương! Ấm áp lắm khi tôi nhìn bạn, bạn mỉm cười tràn đầy tin yêu. Chẳng cần phải nghĩ ngợi nhiều, gạt đi những lo toan và sợ hãi buổi đầu, khoảnh cách dường như không cần thiết nữa… Đôi khi tự nhủ lòng thật may mắn khi được là một thành viên của lớp Du Lịch, được yêu thương và được sẻ chia cùng bạn những nhọc nhằn. Mỗi ngày được cùng bạn thủ thỉ những câu chuyện không đầu không cuối, được cùng bạn chia sẻ buồn vui, cười đùa bất tận theo những câu chuyện điên rồ… với tôi đó đơn giản là hạnh phúc!
Dẫu cho có những điều chưa thật sự làm bạn hài lòng, dẫu cho có những nỗi buồn chưa được chia sẻ, dẫu cho trái tim bạn chưa thật sự cảm thấy ấm áp khi ở nơi này thì hãy bỏ qua tất cả và cho chúng ta thêm thời gian bạn nhé! Hãy mở rộng trái tim để chúng ta có thể cùng yêu thương và chia sẻ. Hãy mạnh dạn làm những điều bạn chưa bao giờ nghĩ tới, hãy yêu thương những trái tim quanh mình và hãy cười thật nhiều mỗi ngày! Tôi tin rằng bạn sẽ tìm thấy điều kỳ diệu ở nơi này, sẽ cảm nhận được yêu thương và hạnh phúc!
…
Những ngày cuối tháng 3!!!
Những nhọc nhằn vây quanh, tả tơi, mệt lã, bơ phờ sau những buổi tập văn nghệ. Nhưng không hiểu sao ta vẫn vui và hạnh phúc. Mỗi lần nhìn mọi người là mỗi lần ta có thêm sức lực để tiếp tục. Không hiểu sao, cái cảm giác có mọi người bên cạnh lại làm ta mạnh mẽ đến thế, cứ muốn cười suốt mặc dù đầu óc không còn tỉnh táo nữa. Ngày xưa ta không tham gia văn nghệ nên không biết thế nào là đổ mồ hôi, sôi nước mắt. Giờ thì hiểu rồi nhưng chưa bao giờ hối hận. Tham gia vào đây, ta mới thấu hiểu hết ý nghĩa của đời sinh viên, chạy show còn hơn cả ca sĩ nổi tiếng, ăn cơm vội vàng, chạy lạch bạch như vịt cho kịp giờ tập, rồi lại chạy chạy chạy cho kịp giờ học, tối về là lăn đùng ra ngủ, he he thế mà không hiểu sao thiên hạ vẫn tràn trề sức lực nhảy múa tưng bừng. Bái phục bái phục!
Có một lúc nào đó bất chợt ta nhận ra rằng bên cạnh nụ cười vẫn còn đâu đó những lo toan muôn thuở… Có đôi khi thấy bạn mệt mỏi mà ta chỉ im lặng, có đôi khi biết bạn lo lắng mà ta không cách nào san sẽ, có đôi khi giận hờn trách móc và có đôi khi ta không kịp lắng nghe nhau…! Im lặng làm ta mệt mỏi nhưng rồi tất cả sẽ qua đi và ta lại tiếp tục sát cánh bên nhau mà phải không bạn. Những gì không hài lòng, những muộn phiền lo lắng tạm gác đi bạn nhé, hãy nhìn xung quanh có rất nhiều trái tim thổn thức nỗi niềm như bạn. Nỗi lo chia sẻ cho nhau hy vọng sẽ góp lại thành niềm tin. Tin tưởng một điều rằng rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp và bình yên không phải vì được nhiều người tán thưởng mà vì tất cả công sức chúng ta đã bỏ ra, vì tôi và bạn đã cùng cố gắng, cố gắng thật nhiều và yêu thương thật nhiều!!!
Cám ơn bé Trâm thật nhiều vì đã lo lắng và nghĩ ra những tiết mục cho lớp mình. Hì hì, bé giữ sức lực đi nhé, tụi tớ còn cần bé nhiều ngày sau lắm. Cám ơn cả bạn “thầy” đã chịu đựng gian khổ cùng tụi tớ trong những ngày qua. Ban chỉ đạo công tác văn nghệ đã rất kiên nhẫn cùng chúng ta nên đề nghị bạn nào đọc tới đây thì cho ban chỉ đạo một tràng pháo tay rôm rả nha! …
Cám ơn các bạn “nam thanh – nữ tú” trong lớp mình đã vắt kiệt sức cho những ngày tập luyện gian khổ. Những giấc ngủ không tròn đầy, những bữa cơm chóng vánh, những lo lắng và mệt mỏi đến tàn phai “nhan sắc”… nhưng hãy vui vì chúng ta luôn có nhau các bạn nhé!
…
Có những con đường còn rất xa, có những ngày tháng còn rất dài nhưng chúng ta sẽ có nhau, sẽ đi bên nhau, sẽ cùng cười và cùng khóc bạn nhé. Ngày hôm nay và nhiều ngày sau nữa, hãy cùng nhau biến những năm tháng này trở thành những khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người chúng ta. Có ai đó đã từng nói rằng cứ đi rồi sẽ thấy con đường, cứ đi rồi sẽ tới. Và trên con đường đó sẽ chẳng có gì làm ta chùn bước vì chúng ta có nhau mà phải không bạn!!!
Tin tưởng và yêu thương…!
Nếu một ngày nhìn lại ký ức vẫn tràn đầy…
Nếu một ngày nhìn lại trái tim vẫn đầy yêu thương…
Và nếu một ngày nhìn lại bạn mỉm cười… đó chính là hạnh phúc!
90 ngày đã qua, bạn có nhớ không? Mới chỉ 90 ngày mà ngỡ như đã là lâu lắm rồi… Bạn và tôi đã thân thiết tựa như những người bạn xa xưa lắm. Những khoảng cách ngày càng ngắn lại, những trái tim rộng mở yêu thương! Ấm áp lắm khi tôi nhìn bạn, bạn mỉm cười tràn đầy tin yêu. Chẳng cần phải nghĩ ngợi nhiều, gạt đi những lo toan và sợ hãi buổi đầu, khoảnh cách dường như không cần thiết nữa… Đôi khi tự nhủ lòng thật may mắn khi được là một thành viên của lớp Du Lịch, được yêu thương và được sẻ chia cùng bạn những nhọc nhằn. Mỗi ngày được cùng bạn thủ thỉ những câu chuyện không đầu không cuối, được cùng bạn chia sẻ buồn vui, cười đùa bất tận theo những câu chuyện điên rồ… với tôi đó đơn giản là hạnh phúc!
Dẫu cho có những điều chưa thật sự làm bạn hài lòng, dẫu cho có những nỗi buồn chưa được chia sẻ, dẫu cho trái tim bạn chưa thật sự cảm thấy ấm áp khi ở nơi này thì hãy bỏ qua tất cả và cho chúng ta thêm thời gian bạn nhé! Hãy mở rộng trái tim để chúng ta có thể cùng yêu thương và chia sẻ. Hãy mạnh dạn làm những điều bạn chưa bao giờ nghĩ tới, hãy yêu thương những trái tim quanh mình và hãy cười thật nhiều mỗi ngày! Tôi tin rằng bạn sẽ tìm thấy điều kỳ diệu ở nơi này, sẽ cảm nhận được yêu thương và hạnh phúc!
…
Những ngày cuối tháng 3!!!
Những nhọc nhằn vây quanh, tả tơi, mệt lã, bơ phờ sau những buổi tập văn nghệ. Nhưng không hiểu sao ta vẫn vui và hạnh phúc. Mỗi lần nhìn mọi người là mỗi lần ta có thêm sức lực để tiếp tục. Không hiểu sao, cái cảm giác có mọi người bên cạnh lại làm ta mạnh mẽ đến thế, cứ muốn cười suốt mặc dù đầu óc không còn tỉnh táo nữa. Ngày xưa ta không tham gia văn nghệ nên không biết thế nào là đổ mồ hôi, sôi nước mắt. Giờ thì hiểu rồi nhưng chưa bao giờ hối hận. Tham gia vào đây, ta mới thấu hiểu hết ý nghĩa của đời sinh viên, chạy show còn hơn cả ca sĩ nổi tiếng, ăn cơm vội vàng, chạy lạch bạch như vịt cho kịp giờ tập, rồi lại chạy chạy chạy cho kịp giờ học, tối về là lăn đùng ra ngủ, he he thế mà không hiểu sao thiên hạ vẫn tràn trề sức lực nhảy múa tưng bừng. Bái phục bái phục!
Có một lúc nào đó bất chợt ta nhận ra rằng bên cạnh nụ cười vẫn còn đâu đó những lo toan muôn thuở… Có đôi khi thấy bạn mệt mỏi mà ta chỉ im lặng, có đôi khi biết bạn lo lắng mà ta không cách nào san sẽ, có đôi khi giận hờn trách móc và có đôi khi ta không kịp lắng nghe nhau…! Im lặng làm ta mệt mỏi nhưng rồi tất cả sẽ qua đi và ta lại tiếp tục sát cánh bên nhau mà phải không bạn. Những gì không hài lòng, những muộn phiền lo lắng tạm gác đi bạn nhé, hãy nhìn xung quanh có rất nhiều trái tim thổn thức nỗi niềm như bạn. Nỗi lo chia sẻ cho nhau hy vọng sẽ góp lại thành niềm tin. Tin tưởng một điều rằng rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp và bình yên không phải vì được nhiều người tán thưởng mà vì tất cả công sức chúng ta đã bỏ ra, vì tôi và bạn đã cùng cố gắng, cố gắng thật nhiều và yêu thương thật nhiều!!!
Cám ơn bé Trâm thật nhiều vì đã lo lắng và nghĩ ra những tiết mục cho lớp mình. Hì hì, bé giữ sức lực đi nhé, tụi tớ còn cần bé nhiều ngày sau lắm. Cám ơn cả bạn “thầy” đã chịu đựng gian khổ cùng tụi tớ trong những ngày qua. Ban chỉ đạo công tác văn nghệ đã rất kiên nhẫn cùng chúng ta nên đề nghị bạn nào đọc tới đây thì cho ban chỉ đạo một tràng pháo tay rôm rả nha! …
Cám ơn các bạn “nam thanh – nữ tú” trong lớp mình đã vắt kiệt sức cho những ngày tập luyện gian khổ. Những giấc ngủ không tròn đầy, những bữa cơm chóng vánh, những lo lắng và mệt mỏi đến tàn phai “nhan sắc”… nhưng hãy vui vì chúng ta luôn có nhau các bạn nhé!
…
Có những con đường còn rất xa, có những ngày tháng còn rất dài nhưng chúng ta sẽ có nhau, sẽ đi bên nhau, sẽ cùng cười và cùng khóc bạn nhé. Ngày hôm nay và nhiều ngày sau nữa, hãy cùng nhau biến những năm tháng này trở thành những khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người chúng ta. Có ai đó đã từng nói rằng cứ đi rồi sẽ thấy con đường, cứ đi rồi sẽ tới. Và trên con đường đó sẽ chẳng có gì làm ta chùn bước vì chúng ta có nhau mà phải không bạn!!!
Tin tưởng và yêu thương…!
Phạm Nguyễn Quỳnh Trâm
0 comments to "Nếu một ngày nhìn lại…"